“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1783

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng khi nàng ta sắp đi xa, Lâm Nhất ngừng cười, gọi nàng ta lại, không chờ nàng ta xoay người, hắn tiếp tục nói: “Có chuyện gì thì đừng gánh vác một mình, chỉ cần một câu nói của cô, bằng hữu với nhau, không có gì không thể chia sẻ cả”.  Liễu Vân Yên nghe vậy thì ngẩn ra như bị sét đánh, nhưng cũng không dám xoay người lại, cười ngượng nghịu: “Ta có thể có chuyện gì được, ngươi nghĩ nhiều rồi”.  “Mong là do ta quá lo lắng, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, mặc kệ cô có muốn hay không, ta cũng sẽ che chở cho cô. Giống như lúc trước ở hồ Tử Vân, ta đã liều mạng tranh đoạt kim liên Tử Hoả cho cô, đây là lời hứa của Lâm Nhất ta, ta sẽ không bao giờ thất hứa!”  Lâm Nhất nghiêm túc nói ra từng chữ một.  “Ta tin tưởng ngươi, nhưng lần này ta thật sự muốn gánh vác một mình”.  Liễu Vân Yên cắn môi, trong đôi mắt ươn ướt lộ ra vẻ vô cùng kiên định.  Một lúc lâu sau, Lâm Nhất đứng trước cổng mới nở nụ cười bất đắc dĩ.  Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được Liễu Vân Yên có tâm sự.   Kể từ lần đầu tiên gặp đối phương, hắn đã nhận ra đối phương đang cất giấu chuyện gì đó trong lòng. Đến tận bây giờ nàng ta vẫn chưa nói cho hắn biết tại sao nàng ta lại phải liều mạng để giành danh ngạch đệ tử nòng cốt như thế.  Lúc này nàng ta liều mạng tu luyện như thế, chắc hẳn không còn nhiều thời gian nữa.  Lâm Nhất lắc đầu, một mình rời đi.  Đợi sau khi hắn đi, cánh cửa điện Tàng Thư mới mở ra, Mặc Linh bước ra.  Mặc Linh lẩm bẩm: “Thảo nào sau nửa tháng ở chung, ánh mắt tiểu tử này nhìn mình không có ý đồ gì, thì ra là đã có người trong lòng”.  Cuộc đối thoại giữa Lâm Nhất và Liễu Vân Yên vừa rồi đã khiến nàng ta hiểu lầm.  Nhìn bóng lưng Lâm Nhất đi xa, Mặc Linh nói thầm trong lòng, để gánh vác giúp Liễu Vân Yên, ngươi phải bước qua cửa ải Dương Hùng này đã.  Cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ có rất nhiều người theo dõi.  Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, thoáng đãng, nhưng ở trong mắt Mặc Linh, trên vùng trời của thư viện Thiên Phủ lại u ám, gió thổi báo giông tố sắp đến, một toà lầu cao lung lay sắp đổ.   Trong cung điện nào đó của thư viện Thiên Phủ.  “Mai sư huynh, huynh quả nhiên dự đoán như thần, Dương Hùng đúng thật đã đánh nhau với Lâm Nhất trước điện Tàng Thư, nhưng tiếc là sau khi Liễu Vân Yên ra ngoài, hắn ta đã rời đi...”  Một thanh niên áo xám cung kính nói với Mai Tử Viêm, trên mặt giữ nụ cười nịnh nọt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng khi nàng ta sắp đi xa, Lâm Nhất ngừng cười, gọi nàng ta lại, không chờ nàng ta xoay người, hắn tiếp tục nói: “Có chuyện gì thì đừng gánh vác một mình, chỉ cần một câu nói của cô, bằng hữu với nhau, không có gì không thể chia sẻ cả”.  Liễu Vân Yên nghe vậy thì ngẩn ra như bị sét đánh, nhưng cũng không dám xoay người lại, cười ngượng nghịu: “Ta có thể có chuyện gì được, ngươi nghĩ nhiều rồi”.  “Mong là do ta quá lo lắng, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, mặc kệ cô có muốn hay không, ta cũng sẽ che chở cho cô. Giống như lúc trước ở hồ Tử Vân, ta đã liều mạng tranh đoạt kim liên Tử Hoả cho cô, đây là lời hứa của Lâm Nhất ta, ta sẽ không bao giờ thất hứa!”  Lâm Nhất nghiêm túc nói ra từng chữ một.  “Ta tin tưởng ngươi, nhưng lần này ta thật sự muốn gánh vác một mình”.  Liễu Vân Yên cắn môi, trong đôi mắt ươn ướt lộ ra vẻ vô cùng kiên định.  Một lúc lâu sau, Lâm Nhất đứng trước cổng mới nở nụ cười bất đắc dĩ.  Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được Liễu Vân Yên có tâm sự.   Kể từ lần đầu tiên gặp đối phương, hắn đã nhận ra đối phương đang cất giấu chuyện gì đó trong lòng. Đến tận bây giờ nàng ta vẫn chưa nói cho hắn biết tại sao nàng ta lại phải liều mạng để giành danh ngạch đệ tử nòng cốt như thế.  Lúc này nàng ta liều mạng tu luyện như thế, chắc hẳn không còn nhiều thời gian nữa.  Lâm Nhất lắc đầu, một mình rời đi.  Đợi sau khi hắn đi, cánh cửa điện Tàng Thư mới mở ra, Mặc Linh bước ra.  Mặc Linh lẩm bẩm: “Thảo nào sau nửa tháng ở chung, ánh mắt tiểu tử này nhìn mình không có ý đồ gì, thì ra là đã có người trong lòng”.  Cuộc đối thoại giữa Lâm Nhất và Liễu Vân Yên vừa rồi đã khiến nàng ta hiểu lầm.  Nhìn bóng lưng Lâm Nhất đi xa, Mặc Linh nói thầm trong lòng, để gánh vác giúp Liễu Vân Yên, ngươi phải bước qua cửa ải Dương Hùng này đã.  Cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ có rất nhiều người theo dõi.  Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, thoáng đãng, nhưng ở trong mắt Mặc Linh, trên vùng trời của thư viện Thiên Phủ lại u ám, gió thổi báo giông tố sắp đến, một toà lầu cao lung lay sắp đổ.   Trong cung điện nào đó của thư viện Thiên Phủ.  “Mai sư huynh, huynh quả nhiên dự đoán như thần, Dương Hùng đúng thật đã đánh nhau với Lâm Nhất trước điện Tàng Thư, nhưng tiếc là sau khi Liễu Vân Yên ra ngoài, hắn ta đã rời đi...”  Một thanh niên áo xám cung kính nói với Mai Tử Viêm, trên mặt giữ nụ cười nịnh nọt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng khi nàng ta sắp đi xa, Lâm Nhất ngừng cười, gọi nàng ta lại, không chờ nàng ta xoay người, hắn tiếp tục nói: “Có chuyện gì thì đừng gánh vác một mình, chỉ cần một câu nói của cô, bằng hữu với nhau, không có gì không thể chia sẻ cả”.  Liễu Vân Yên nghe vậy thì ngẩn ra như bị sét đánh, nhưng cũng không dám xoay người lại, cười ngượng nghịu: “Ta có thể có chuyện gì được, ngươi nghĩ nhiều rồi”.  “Mong là do ta quá lo lắng, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, mặc kệ cô có muốn hay không, ta cũng sẽ che chở cho cô. Giống như lúc trước ở hồ Tử Vân, ta đã liều mạng tranh đoạt kim liên Tử Hoả cho cô, đây là lời hứa của Lâm Nhất ta, ta sẽ không bao giờ thất hứa!”  Lâm Nhất nghiêm túc nói ra từng chữ một.  “Ta tin tưởng ngươi, nhưng lần này ta thật sự muốn gánh vác một mình”.  Liễu Vân Yên cắn môi, trong đôi mắt ươn ướt lộ ra vẻ vô cùng kiên định.  Một lúc lâu sau, Lâm Nhất đứng trước cổng mới nở nụ cười bất đắc dĩ.  Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được Liễu Vân Yên có tâm sự.   Kể từ lần đầu tiên gặp đối phương, hắn đã nhận ra đối phương đang cất giấu chuyện gì đó trong lòng. Đến tận bây giờ nàng ta vẫn chưa nói cho hắn biết tại sao nàng ta lại phải liều mạng để giành danh ngạch đệ tử nòng cốt như thế.  Lúc này nàng ta liều mạng tu luyện như thế, chắc hẳn không còn nhiều thời gian nữa.  Lâm Nhất lắc đầu, một mình rời đi.  Đợi sau khi hắn đi, cánh cửa điện Tàng Thư mới mở ra, Mặc Linh bước ra.  Mặc Linh lẩm bẩm: “Thảo nào sau nửa tháng ở chung, ánh mắt tiểu tử này nhìn mình không có ý đồ gì, thì ra là đã có người trong lòng”.  Cuộc đối thoại giữa Lâm Nhất và Liễu Vân Yên vừa rồi đã khiến nàng ta hiểu lầm.  Nhìn bóng lưng Lâm Nhất đi xa, Mặc Linh nói thầm trong lòng, để gánh vác giúp Liễu Vân Yên, ngươi phải bước qua cửa ải Dương Hùng này đã.  Cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ có rất nhiều người theo dõi.  Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, thoáng đãng, nhưng ở trong mắt Mặc Linh, trên vùng trời của thư viện Thiên Phủ lại u ám, gió thổi báo giông tố sắp đến, một toà lầu cao lung lay sắp đổ.   Trong cung điện nào đó của thư viện Thiên Phủ.  “Mai sư huynh, huynh quả nhiên dự đoán như thần, Dương Hùng đúng thật đã đánh nhau với Lâm Nhất trước điện Tàng Thư, nhưng tiếc là sau khi Liễu Vân Yên ra ngoài, hắn ta đã rời đi...”  Một thanh niên áo xám cung kính nói với Mai Tử Viêm, trên mặt giữ nụ cười nịnh nọt. 

Chương 1783