“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1787

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất bình tĩnh nhìn làn sóng chậm rãi tan đi, khoé miệng cong lên thành nụ cười.  Nếu gặp lại Dương Hùng, ít nhất xét về chân nguyên, hắn cũng không thua kém gì hắn ta. Nếu hắn thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, nghịch đảo hoa Tử Diên thì chắc sẽ có thể cho đối phương một bất ngờ lớn.  Nhưng suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Mai Tử Viêm.  Nếu không nhờ hắn ta tự tay tặng đan Huyền Âm, hắn đã không thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành nhanh như vậy.  Không biết khi nhìn thấy hắn thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành, hắn ta sẽ có biểu cảm gì, chắc sẽ đặc sắc lắm đây.  Niềm vui vì tu vi thăng lên cảnh giới Âm Huyền đại thành qua đi, Lâm Nhất nhanh chóng bình tĩnh lại.  Hắn cũng biết rõ, nếu chỉ dựa vào tu vi này để toả sáng trong cuộc chiến hoa Huyền Âm thì vẫn chưa đủ.  Thư viện Thiên Phủ là thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ, nội tình mạnh hơn Lăng Tiêu Kiếm Các quá nhiều.  Rất nhiều đệ tử nòng cốt còn có cả thực lực áp đảo trưởng lão Kiếm Các, rất kinh khủng.  Tuy rằng mười người đứng đầu sẽ không xuất hiện nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác. Lâm Nhất nghĩ rất đơn giản, không đi thì thôi, nếu đã đi thì không chỉ đơn giản là đánh bại Dương Hùng.  Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.  Những người khác chưa chắc sẽ nhẹ tay với kẻ đến từ bên ngoài là hắn đây, đến cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ không tránh được rất nhiều phiền phức.  Tất cả tình huống đều cần phải suy xét.  Một lát sau, Lâm Nhất xuất hiện trong phòng luyện công của biệt viện.  Nơi ở của đệ tử nòng cốt được trang bị khá đầy đủ dụng cụ tu luyện, trong phòng tu luyện có Tụ Linh trận. Trong phòng luyện công không chỉ có sàn diễn võ thật rộng mà còn có con rối cơ quan đứng bên cạnh sàn diễn võ.  Bất cứ võ kỹ nào đều có thể thi triển thoả thích ở đây, ngoài ra còn có thể tập luyện cùng với con rối cơ quan để tổng kết kinh nghiệm.  Điều kiện như vậy, nếu ở Lăng Tiêu Kiếm Các thì không bao giờ dám nghĩ tới.  Lâm Nhất nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy ngọc giản Thất Sát Quyền từ trong túi trữ vật ra dán lên ấn đường.  Ầm!  Một nguồn thông tin lập tức tràn vào trong đầu. Đầu tiên có một dấu ấn xuất hiện, một nhà sư lạnh lùng nắm tay phải thành quyền, tay trái kết thành một dấu ấn Phật môn đặt biệt.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Tiếp theo lại có thông tin hiện ra, đây là Phật Môn Thất Sát Ấn, tượng trưng cho bảy loại sát ý của thời gian.   

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất bình tĩnh nhìn làn sóng chậm rãi tan đi, khoé miệng cong lên thành nụ cười.  Nếu gặp lại Dương Hùng, ít nhất xét về chân nguyên, hắn cũng không thua kém gì hắn ta. Nếu hắn thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, nghịch đảo hoa Tử Diên thì chắc sẽ có thể cho đối phương một bất ngờ lớn.  Nhưng suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Mai Tử Viêm.  Nếu không nhờ hắn ta tự tay tặng đan Huyền Âm, hắn đã không thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành nhanh như vậy.  Không biết khi nhìn thấy hắn thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành, hắn ta sẽ có biểu cảm gì, chắc sẽ đặc sắc lắm đây.  Niềm vui vì tu vi thăng lên cảnh giới Âm Huyền đại thành qua đi, Lâm Nhất nhanh chóng bình tĩnh lại.  Hắn cũng biết rõ, nếu chỉ dựa vào tu vi này để toả sáng trong cuộc chiến hoa Huyền Âm thì vẫn chưa đủ.  Thư viện Thiên Phủ là thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ, nội tình mạnh hơn Lăng Tiêu Kiếm Các quá nhiều.  Rất nhiều đệ tử nòng cốt còn có cả thực lực áp đảo trưởng lão Kiếm Các, rất kinh khủng.  Tuy rằng mười người đứng đầu sẽ không xuất hiện nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác. Lâm Nhất nghĩ rất đơn giản, không đi thì thôi, nếu đã đi thì không chỉ đơn giản là đánh bại Dương Hùng.  Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.  Những người khác chưa chắc sẽ nhẹ tay với kẻ đến từ bên ngoài là hắn đây, đến cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ không tránh được rất nhiều phiền phức.  Tất cả tình huống đều cần phải suy xét.  Một lát sau, Lâm Nhất xuất hiện trong phòng luyện công của biệt viện.  Nơi ở của đệ tử nòng cốt được trang bị khá đầy đủ dụng cụ tu luyện, trong phòng tu luyện có Tụ Linh trận. Trong phòng luyện công không chỉ có sàn diễn võ thật rộng mà còn có con rối cơ quan đứng bên cạnh sàn diễn võ.  Bất cứ võ kỹ nào đều có thể thi triển thoả thích ở đây, ngoài ra còn có thể tập luyện cùng với con rối cơ quan để tổng kết kinh nghiệm.  Điều kiện như vậy, nếu ở Lăng Tiêu Kiếm Các thì không bao giờ dám nghĩ tới.  Lâm Nhất nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy ngọc giản Thất Sát Quyền từ trong túi trữ vật ra dán lên ấn đường.  Ầm!  Một nguồn thông tin lập tức tràn vào trong đầu. Đầu tiên có một dấu ấn xuất hiện, một nhà sư lạnh lùng nắm tay phải thành quyền, tay trái kết thành một dấu ấn Phật môn đặt biệt.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Tiếp theo lại có thông tin hiện ra, đây là Phật Môn Thất Sát Ấn, tượng trưng cho bảy loại sát ý của thời gian.   

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất bình tĩnh nhìn làn sóng chậm rãi tan đi, khoé miệng cong lên thành nụ cười.  Nếu gặp lại Dương Hùng, ít nhất xét về chân nguyên, hắn cũng không thua kém gì hắn ta. Nếu hắn thi triển Một Thoáng Phồn Hoa, nghịch đảo hoa Tử Diên thì chắc sẽ có thể cho đối phương một bất ngờ lớn.  Nhưng suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Mai Tử Viêm.  Nếu không nhờ hắn ta tự tay tặng đan Huyền Âm, hắn đã không thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành nhanh như vậy.  Không biết khi nhìn thấy hắn thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành, hắn ta sẽ có biểu cảm gì, chắc sẽ đặc sắc lắm đây.  Niềm vui vì tu vi thăng lên cảnh giới Âm Huyền đại thành qua đi, Lâm Nhất nhanh chóng bình tĩnh lại.  Hắn cũng biết rõ, nếu chỉ dựa vào tu vi này để toả sáng trong cuộc chiến hoa Huyền Âm thì vẫn chưa đủ.  Thư viện Thiên Phủ là thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ, nội tình mạnh hơn Lăng Tiêu Kiếm Các quá nhiều.  Rất nhiều đệ tử nòng cốt còn có cả thực lực áp đảo trưởng lão Kiếm Các, rất kinh khủng.  Tuy rằng mười người đứng đầu sẽ không xuất hiện nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác. Lâm Nhất nghĩ rất đơn giản, không đi thì thôi, nếu đã đi thì không chỉ đơn giản là đánh bại Dương Hùng.  Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.  Những người khác chưa chắc sẽ nhẹ tay với kẻ đến từ bên ngoài là hắn đây, đến cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ không tránh được rất nhiều phiền phức.  Tất cả tình huống đều cần phải suy xét.  Một lát sau, Lâm Nhất xuất hiện trong phòng luyện công của biệt viện.  Nơi ở của đệ tử nòng cốt được trang bị khá đầy đủ dụng cụ tu luyện, trong phòng tu luyện có Tụ Linh trận. Trong phòng luyện công không chỉ có sàn diễn võ thật rộng mà còn có con rối cơ quan đứng bên cạnh sàn diễn võ.  Bất cứ võ kỹ nào đều có thể thi triển thoả thích ở đây, ngoài ra còn có thể tập luyện cùng với con rối cơ quan để tổng kết kinh nghiệm.  Điều kiện như vậy, nếu ở Lăng Tiêu Kiếm Các thì không bao giờ dám nghĩ tới.  Lâm Nhất nghĩ tới điều gì đó, bèn lấy ngọc giản Thất Sát Quyền từ trong túi trữ vật ra dán lên ấn đường.  Ầm!  Một nguồn thông tin lập tức tràn vào trong đầu. Đầu tiên có một dấu ấn xuất hiện, một nhà sư lạnh lùng nắm tay phải thành quyền, tay trái kết thành một dấu ấn Phật môn đặt biệt.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Tiếp theo lại có thông tin hiện ra, đây là Phật Môn Thất Sát Ấn, tượng trưng cho bảy loại sát ý của thời gian.   

Chương 1787