“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1796

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này, bốn phía xung quanh bờ hồ đã tu tập vô số bóng người, tất cả đệ tử nội môn và đệ tử nòng cốt hầu như đều đã tụ tập về đây.  Ánh mắt bọn họ nóng rực nhìn chằm chằm vào làn sương được tạo thành bởi Linh khí dày đặc như đang chờ đợi một thứ gì đó.  Đúng vào lúc này, ở chỗ lối vào bỗng xuất hiện một bóng người áo đen đang từ từ tiến lại. Bước chân của hắn ta rất chậm, nhưng mới chỉ vài bước mà hắn ta đã xuất hiện ngay bên bờ hồ Huyền Âm.  “Dương Hùng!”  Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người này, chỉ thoáng cái đã nhận ra hắn ta là ai.  Không thể không nói, khí thế lạnh lùng ngạo man trên người hắn ta quả thực vô cùng nổi bật trong đám đệ tử có mặt tại đây. Một khi hắn xuất hiện, thì có muốn không gây sự chú ý của người khác cũng rất khó.  “Dương sư huynh đến rồi!”  “Nhìn thần sắc của Dương sư huynh có vẻ như đã tính trước được mọi việc rồi, sợ là đã có sự chuẩn bị từ trước khi đến đây. Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ là người thắng cuộc”.  “Tề Văn Hùng sư huynh và Lộ Triển sư huynh mặc dù cũng có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, nhưng so với Dương Hùng sư huynh thì vẫn còn kém một chút”.  “He he, không biết Lâm Nhất có đến hay không. Nếu như đến thì sẽ có kịch hay để xem rồi”.  “Đến thì mới lạ, nhìn khí tức bây giờ của Dương sư huynh sợ là mười người đứng đầu trong số những đệ tử nòng cốt cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng thắng được hắn ta”.  “Khó nói, dù gì yêu nghiệt đầu tiên trong mười năm nay phá vỡ được nhà tù Hoả Ngục chưa chắc đã thực sự chịu khuất phục”.  Sau khi Dương Hùng xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều xôn xao bàn tán về vấn đề này.  Mối thù của hắn ta và Lâm Nhất sau khi được nhiều người cố ý bàn tán rèm pha thì đã trở nên nổi như cồn ở thư viện Thiên Phủ, hầu như không có ai là không biết đến cả.  “Tên này đúng là đáng ghét”.  Bạch Vân đứng trong đám người nhìn bộ dạng Dương Hùng vênh váo tự đắc mà chu miệng nói.  Cung Minh đứng một bên cười khổ nói: “Bạch sư muội, nhỏ giọng thôi. Cuộc chiến hoa Huyền Âm này, mười người đứng đầu của đệ tử nòng cốt không được tham gia, ở đây chẳng có ai dám chọc vào Dương Hùng này đâu. Mặc dù hắn ta vênh váo nhưng quả thực hắn có khả năng và thực lực này”.  Đúng vào lúc Bạch Vân còn định nói gì đó thì trong tầng mây bỗng chiếu xuống một cột sáng, trong cột sáng có ba bóng người xuất hiện.  Viu!  Tích tắc sau, ba bóng người này bèn đáp xuống trên đài cao nơi phía xa, hai người hai bên trái phải mặc áo bào màu tím, là tiền bối Đường Du của Ngự Thư Đường và Du Mộc trưởng lão, vẻ mặt hai người tương tối nghiêm túc.  Còn về người đứng ở giữa, là một ông lão mặc đồ màu trắng, râu tóc bạc phơ, trên người lộ ra luồng khí tức mênh mông như biển khói, thâm sâu khó dò.  “Viện trưởng đại nhân!”  Tất cả mọi người đứng bên hồ đều thoáng biến sắc, không thể ngờ được, cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này lại có thể khiến cho Viện trưởng xuất hiện tại đây.  Đến cả Dương Hùng cũng thoáng lộ vẻ khác lạ trong mắt, cho dù hắn ta biết được, rất có khả năng lần này sẽ sinh ra hoa vương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này, bốn phía xung quanh bờ hồ đã tu tập vô số bóng người, tất cả đệ tử nội môn và đệ tử nòng cốt hầu như đều đã tụ tập về đây.  Ánh mắt bọn họ nóng rực nhìn chằm chằm vào làn sương được tạo thành bởi Linh khí dày đặc như đang chờ đợi một thứ gì đó.  Đúng vào lúc này, ở chỗ lối vào bỗng xuất hiện một bóng người áo đen đang từ từ tiến lại. Bước chân của hắn ta rất chậm, nhưng mới chỉ vài bước mà hắn ta đã xuất hiện ngay bên bờ hồ Huyền Âm.  “Dương Hùng!”  Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người này, chỉ thoáng cái đã nhận ra hắn ta là ai.  Không thể không nói, khí thế lạnh lùng ngạo man trên người hắn ta quả thực vô cùng nổi bật trong đám đệ tử có mặt tại đây. Một khi hắn xuất hiện, thì có muốn không gây sự chú ý của người khác cũng rất khó.  “Dương sư huynh đến rồi!”  “Nhìn thần sắc của Dương sư huynh có vẻ như đã tính trước được mọi việc rồi, sợ là đã có sự chuẩn bị từ trước khi đến đây. Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ là người thắng cuộc”.  “Tề Văn Hùng sư huynh và Lộ Triển sư huynh mặc dù cũng có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, nhưng so với Dương Hùng sư huynh thì vẫn còn kém một chút”.  “He he, không biết Lâm Nhất có đến hay không. Nếu như đến thì sẽ có kịch hay để xem rồi”.  “Đến thì mới lạ, nhìn khí tức bây giờ của Dương sư huynh sợ là mười người đứng đầu trong số những đệ tử nòng cốt cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng thắng được hắn ta”.  “Khó nói, dù gì yêu nghiệt đầu tiên trong mười năm nay phá vỡ được nhà tù Hoả Ngục chưa chắc đã thực sự chịu khuất phục”.  Sau khi Dương Hùng xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều xôn xao bàn tán về vấn đề này.  Mối thù của hắn ta và Lâm Nhất sau khi được nhiều người cố ý bàn tán rèm pha thì đã trở nên nổi như cồn ở thư viện Thiên Phủ, hầu như không có ai là không biết đến cả.  “Tên này đúng là đáng ghét”.  Bạch Vân đứng trong đám người nhìn bộ dạng Dương Hùng vênh váo tự đắc mà chu miệng nói.  Cung Minh đứng một bên cười khổ nói: “Bạch sư muội, nhỏ giọng thôi. Cuộc chiến hoa Huyền Âm này, mười người đứng đầu của đệ tử nòng cốt không được tham gia, ở đây chẳng có ai dám chọc vào Dương Hùng này đâu. Mặc dù hắn ta vênh váo nhưng quả thực hắn có khả năng và thực lực này”.  Đúng vào lúc Bạch Vân còn định nói gì đó thì trong tầng mây bỗng chiếu xuống một cột sáng, trong cột sáng có ba bóng người xuất hiện.  Viu!  Tích tắc sau, ba bóng người này bèn đáp xuống trên đài cao nơi phía xa, hai người hai bên trái phải mặc áo bào màu tím, là tiền bối Đường Du của Ngự Thư Đường và Du Mộc trưởng lão, vẻ mặt hai người tương tối nghiêm túc.  Còn về người đứng ở giữa, là một ông lão mặc đồ màu trắng, râu tóc bạc phơ, trên người lộ ra luồng khí tức mênh mông như biển khói, thâm sâu khó dò.  “Viện trưởng đại nhân!”  Tất cả mọi người đứng bên hồ đều thoáng biến sắc, không thể ngờ được, cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này lại có thể khiến cho Viện trưởng xuất hiện tại đây.  Đến cả Dương Hùng cũng thoáng lộ vẻ khác lạ trong mắt, cho dù hắn ta biết được, rất có khả năng lần này sẽ sinh ra hoa vương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc này, bốn phía xung quanh bờ hồ đã tu tập vô số bóng người, tất cả đệ tử nội môn và đệ tử nòng cốt hầu như đều đã tụ tập về đây.  Ánh mắt bọn họ nóng rực nhìn chằm chằm vào làn sương được tạo thành bởi Linh khí dày đặc như đang chờ đợi một thứ gì đó.  Đúng vào lúc này, ở chỗ lối vào bỗng xuất hiện một bóng người áo đen đang từ từ tiến lại. Bước chân của hắn ta rất chậm, nhưng mới chỉ vài bước mà hắn ta đã xuất hiện ngay bên bờ hồ Huyền Âm.  “Dương Hùng!”  Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người này, chỉ thoáng cái đã nhận ra hắn ta là ai.  Không thể không nói, khí thế lạnh lùng ngạo man trên người hắn ta quả thực vô cùng nổi bật trong đám đệ tử có mặt tại đây. Một khi hắn xuất hiện, thì có muốn không gây sự chú ý của người khác cũng rất khó.  “Dương sư huynh đến rồi!”  “Nhìn thần sắc của Dương sư huynh có vẻ như đã tính trước được mọi việc rồi, sợ là đã có sự chuẩn bị từ trước khi đến đây. Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ là người thắng cuộc”.  “Tề Văn Hùng sư huynh và Lộ Triển sư huynh mặc dù cũng có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, nhưng so với Dương Hùng sư huynh thì vẫn còn kém một chút”.  “He he, không biết Lâm Nhất có đến hay không. Nếu như đến thì sẽ có kịch hay để xem rồi”.  “Đến thì mới lạ, nhìn khí tức bây giờ của Dương sư huynh sợ là mười người đứng đầu trong số những đệ tử nòng cốt cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng thắng được hắn ta”.  “Khó nói, dù gì yêu nghiệt đầu tiên trong mười năm nay phá vỡ được nhà tù Hoả Ngục chưa chắc đã thực sự chịu khuất phục”.  Sau khi Dương Hùng xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều xôn xao bàn tán về vấn đề này.  Mối thù của hắn ta và Lâm Nhất sau khi được nhiều người cố ý bàn tán rèm pha thì đã trở nên nổi như cồn ở thư viện Thiên Phủ, hầu như không có ai là không biết đến cả.  “Tên này đúng là đáng ghét”.  Bạch Vân đứng trong đám người nhìn bộ dạng Dương Hùng vênh váo tự đắc mà chu miệng nói.  Cung Minh đứng một bên cười khổ nói: “Bạch sư muội, nhỏ giọng thôi. Cuộc chiến hoa Huyền Âm này, mười người đứng đầu của đệ tử nòng cốt không được tham gia, ở đây chẳng có ai dám chọc vào Dương Hùng này đâu. Mặc dù hắn ta vênh váo nhưng quả thực hắn có khả năng và thực lực này”.  Đúng vào lúc Bạch Vân còn định nói gì đó thì trong tầng mây bỗng chiếu xuống một cột sáng, trong cột sáng có ba bóng người xuất hiện.  Viu!  Tích tắc sau, ba bóng người này bèn đáp xuống trên đài cao nơi phía xa, hai người hai bên trái phải mặc áo bào màu tím, là tiền bối Đường Du của Ngự Thư Đường và Du Mộc trưởng lão, vẻ mặt hai người tương tối nghiêm túc.  Còn về người đứng ở giữa, là một ông lão mặc đồ màu trắng, râu tóc bạc phơ, trên người lộ ra luồng khí tức mênh mông như biển khói, thâm sâu khó dò.  “Viện trưởng đại nhân!”  Tất cả mọi người đứng bên hồ đều thoáng biến sắc, không thể ngờ được, cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này lại có thể khiến cho Viện trưởng xuất hiện tại đây.  Đến cả Dương Hùng cũng thoáng lộ vẻ khác lạ trong mắt, cho dù hắn ta biết được, rất có khả năng lần này sẽ sinh ra hoa vương. 

Chương 1796