“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1825

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Lâm Nhất tát bay Dương Hùng, trung tâm hồ đột nhiên phát ra chín tia sáng.  Mỗi tia sáng đều vô cùng chói mắt, khiến người ta không thể mở mắt. Trong lúc chín tia sáng này chiếu lên, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc.  Rầm rầm!  Không lâu sau, một cơn linh vũ rực rỡ sắc màu bất chợt rơi xuống trung tâm hồ.Ngâm mình trong cơn linh vũ chín sắc này, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chân nguyên bị tiêu hao sau nhiều trận chiến liên tiếp hồi phục với một tốc độ điên cuồng.  Tử Diên Kiếm Quyết bỗng dưng vận chuyển, cùng với sự hấp thu linh vũ, tu vi dần dần tăng lên.  “Linh vũ chín sắc!”  “Hoa Huyền Âm chín cánh sắp xuất hiện!”  “Tác dụng của cơn linh vũ này có lẽ không thua kém gì đan dược tam phẩm. Tất cả đều bị một mình Lâm Nhất độc hưởng, không biết có thể thu được bao nhiêu lợi ích”.   “Mới bắt đầu thôi, đợi lát nữa hắn lấy hoa Huyền Âm chín cánh mới được nhận một viên linh đan tứ phẩm do chính tay viện trưởng luyện chế!”  “Không ngờ kỳ ngộ của thư viện Thiên Phủ lại rơi vào tay một người ngoài...”  Vô số ánh mắt hâm mộ đổ dồn vào Lâm Nhất, chỉ là trong sự hâm mộ này còn có đôi chút ghen tị.  Còn Mai Tử Viêm sớm đã sầm mặt.  Cảnh tượng này không phải những gì hắn ta muốn thấy.  Ầm ầm!  Hồ Huyền Âm rung chuyển kịch liệt, linh vũ cũng trở nên cuồng bạo hơn. Dưới trận linh vũ này, bầu không khí đột nhiên cô đọng, một đoá hoa Huyền Âm từ giữa hồ bay ra.  Cơn mưa tầm tã đột ngột dừng lại như thể sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng cong cong xuất hiện trên bầu trời ở phía xa.  Dưới cầu vồng, đoá hoa Huyền Âm chín cánh bay lơ lửng lên không trung. Nó vô cùng rực rỡ, tất cả mọi màu sắc trên thế gian dường như đều tập hợp trên đoá hoa này, vạn vật trên thế giới cũng mất màu khi đứng trước nó.  Với màu sắc rực rỡ và những cánh hoa óng ánh, đoá hoa Huyền Âm này như được bao phủ bởi một lớp sương tiên, thu hút ánh mắt của mọi người.  Ngay cả các trưởng lão trên đỉnh núi cũng kinh ngạc, sững sờ nhìn nó.  Hoa Huyền Âm chín cánh được gọi là hoa vương, mấy chục năm khó gặp. Nó có vô vàn diệu dụng đối với đệ tử cảnh giới Âm Huyền, có thể thay thế mười năm khổ luyện.  Trên hồ Huyền Âm có rất nhiều đệ tử rục rịch muốn động, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mông lung của thiếu niên áo xanh đứng giữa hồ.  Sau một lúc đấu tranh, cuối cùng họ vẫn không ra tay.  Nghĩ đến kết cục của đám người Dương Hùng, không ai dám khiêu khích Lâm Nhất vào lúc này.  Nhìn thanh trường kiếm kia tát vào mặt Dương Hùng thôi đã thấy đau, chẳng ai muốn thử bị tát xem rốt cuộc đau đến mức nào cả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Lâm Nhất tát bay Dương Hùng, trung tâm hồ đột nhiên phát ra chín tia sáng.  Mỗi tia sáng đều vô cùng chói mắt, khiến người ta không thể mở mắt. Trong lúc chín tia sáng này chiếu lên, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc.  Rầm rầm!  Không lâu sau, một cơn linh vũ rực rỡ sắc màu bất chợt rơi xuống trung tâm hồ.Ngâm mình trong cơn linh vũ chín sắc này, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chân nguyên bị tiêu hao sau nhiều trận chiến liên tiếp hồi phục với một tốc độ điên cuồng.  Tử Diên Kiếm Quyết bỗng dưng vận chuyển, cùng với sự hấp thu linh vũ, tu vi dần dần tăng lên.  “Linh vũ chín sắc!”  “Hoa Huyền Âm chín cánh sắp xuất hiện!”  “Tác dụng của cơn linh vũ này có lẽ không thua kém gì đan dược tam phẩm. Tất cả đều bị một mình Lâm Nhất độc hưởng, không biết có thể thu được bao nhiêu lợi ích”.   “Mới bắt đầu thôi, đợi lát nữa hắn lấy hoa Huyền Âm chín cánh mới được nhận một viên linh đan tứ phẩm do chính tay viện trưởng luyện chế!”  “Không ngờ kỳ ngộ của thư viện Thiên Phủ lại rơi vào tay một người ngoài...”  Vô số ánh mắt hâm mộ đổ dồn vào Lâm Nhất, chỉ là trong sự hâm mộ này còn có đôi chút ghen tị.  Còn Mai Tử Viêm sớm đã sầm mặt.  Cảnh tượng này không phải những gì hắn ta muốn thấy.  Ầm ầm!  Hồ Huyền Âm rung chuyển kịch liệt, linh vũ cũng trở nên cuồng bạo hơn. Dưới trận linh vũ này, bầu không khí đột nhiên cô đọng, một đoá hoa Huyền Âm từ giữa hồ bay ra.  Cơn mưa tầm tã đột ngột dừng lại như thể sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng cong cong xuất hiện trên bầu trời ở phía xa.  Dưới cầu vồng, đoá hoa Huyền Âm chín cánh bay lơ lửng lên không trung. Nó vô cùng rực rỡ, tất cả mọi màu sắc trên thế gian dường như đều tập hợp trên đoá hoa này, vạn vật trên thế giới cũng mất màu khi đứng trước nó.  Với màu sắc rực rỡ và những cánh hoa óng ánh, đoá hoa Huyền Âm này như được bao phủ bởi một lớp sương tiên, thu hút ánh mắt của mọi người.  Ngay cả các trưởng lão trên đỉnh núi cũng kinh ngạc, sững sờ nhìn nó.  Hoa Huyền Âm chín cánh được gọi là hoa vương, mấy chục năm khó gặp. Nó có vô vàn diệu dụng đối với đệ tử cảnh giới Âm Huyền, có thể thay thế mười năm khổ luyện.  Trên hồ Huyền Âm có rất nhiều đệ tử rục rịch muốn động, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mông lung của thiếu niên áo xanh đứng giữa hồ.  Sau một lúc đấu tranh, cuối cùng họ vẫn không ra tay.  Nghĩ đến kết cục của đám người Dương Hùng, không ai dám khiêu khích Lâm Nhất vào lúc này.  Nhìn thanh trường kiếm kia tát vào mặt Dương Hùng thôi đã thấy đau, chẳng ai muốn thử bị tát xem rốt cuộc đau đến mức nào cả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi mọi người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Lâm Nhất tát bay Dương Hùng, trung tâm hồ đột nhiên phát ra chín tia sáng.  Mỗi tia sáng đều vô cùng chói mắt, khiến người ta không thể mở mắt. Trong lúc chín tia sáng này chiếu lên, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc.  Rầm rầm!  Không lâu sau, một cơn linh vũ rực rỡ sắc màu bất chợt rơi xuống trung tâm hồ.Ngâm mình trong cơn linh vũ chín sắc này, Lâm Nhất cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chân nguyên bị tiêu hao sau nhiều trận chiến liên tiếp hồi phục với một tốc độ điên cuồng.  Tử Diên Kiếm Quyết bỗng dưng vận chuyển, cùng với sự hấp thu linh vũ, tu vi dần dần tăng lên.  “Linh vũ chín sắc!”  “Hoa Huyền Âm chín cánh sắp xuất hiện!”  “Tác dụng của cơn linh vũ này có lẽ không thua kém gì đan dược tam phẩm. Tất cả đều bị một mình Lâm Nhất độc hưởng, không biết có thể thu được bao nhiêu lợi ích”.   “Mới bắt đầu thôi, đợi lát nữa hắn lấy hoa Huyền Âm chín cánh mới được nhận một viên linh đan tứ phẩm do chính tay viện trưởng luyện chế!”  “Không ngờ kỳ ngộ của thư viện Thiên Phủ lại rơi vào tay một người ngoài...”  Vô số ánh mắt hâm mộ đổ dồn vào Lâm Nhất, chỉ là trong sự hâm mộ này còn có đôi chút ghen tị.  Còn Mai Tử Viêm sớm đã sầm mặt.  Cảnh tượng này không phải những gì hắn ta muốn thấy.  Ầm ầm!  Hồ Huyền Âm rung chuyển kịch liệt, linh vũ cũng trở nên cuồng bạo hơn. Dưới trận linh vũ này, bầu không khí đột nhiên cô đọng, một đoá hoa Huyền Âm từ giữa hồ bay ra.  Cơn mưa tầm tã đột ngột dừng lại như thể sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng cong cong xuất hiện trên bầu trời ở phía xa.  Dưới cầu vồng, đoá hoa Huyền Âm chín cánh bay lơ lửng lên không trung. Nó vô cùng rực rỡ, tất cả mọi màu sắc trên thế gian dường như đều tập hợp trên đoá hoa này, vạn vật trên thế giới cũng mất màu khi đứng trước nó.  Với màu sắc rực rỡ và những cánh hoa óng ánh, đoá hoa Huyền Âm này như được bao phủ bởi một lớp sương tiên, thu hút ánh mắt của mọi người.  Ngay cả các trưởng lão trên đỉnh núi cũng kinh ngạc, sững sờ nhìn nó.  Hoa Huyền Âm chín cánh được gọi là hoa vương, mấy chục năm khó gặp. Nó có vô vàn diệu dụng đối với đệ tử cảnh giới Âm Huyền, có thể thay thế mười năm khổ luyện.  Trên hồ Huyền Âm có rất nhiều đệ tử rục rịch muốn động, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mông lung của thiếu niên áo xanh đứng giữa hồ.  Sau một lúc đấu tranh, cuối cùng họ vẫn không ra tay.  Nghĩ đến kết cục của đám người Dương Hùng, không ai dám khiêu khích Lâm Nhất vào lúc này.  Nhìn thanh trường kiếm kia tát vào mặt Dương Hùng thôi đã thấy đau, chẳng ai muốn thử bị tát xem rốt cuộc đau đến mức nào cả.  

Chương 1825