“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1837
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất có thiên phú như yêu nghiệt, tiến triển thần tốc, cho đến hôm nay gian nan đột phá, theo nàng ta thấy thì rất chấn động lòng người. Bây giờ hắn đã trở thành Huyền sư tam phẩm, quả thật không còn gì có thể dạy hắn nữa. “Phải kết thúc rồi sao?” Lâm Nhất có chút cảm khái. Khoảng thời gian này, gần như ngày nào hắn cũng tiếp xúc với Mặc Linh, đột nhiên kết thúc như vậy vẫn không thích ứng được. “Không thì sao?” Mặc Linh hỏi ngược lại. Lâm Nhất nhất thời ngơ ngẩn, chợt nói: “Sư tỷ còn chưa dạy Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ cho ta hoàn toàn”. Mặc Linh mỉm cười nói: “Ngươi đã dùng hoa văn Hỏa Vũ mở được Huyền cung, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ đương nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng linh đồ tam phẩm quá phiền phức, phải vẽ trước trên tranh xong đến lúc chiến đấu lại dùng Thiên Cơ Ấn tế nó ra”. Lâm Nhất gật đầu, trong lòng hiểu ra. Trong trường hợp không dính dáng đến linh văn tam phẩm, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ phải vẽ trong hai canh giờ. Trong chiến đấu, đừng nói là hai canh giờ, chỉ phân tâm chút thôi cũng sẽ đối mặt với cái chết. Chỉ có thể vẽ nó ra trước, sau đó trong chiến đấu lấy nó ra được ngay lập tức. “Hình như ngươi còn thiếu một món linh bảo, nhưng ta thấy hộp đựng kiếm sau lưng ngươi bản thân nó đã là một linh bảo”. Mặc Linh nhìn hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất, nói. Trong lòng Lâm Nhất đánh bộp một tiếng, mắt nhìn của người phụ nữ này cũng thật sắc bén.Mặc Linh không băn khoăn nhiều về hộp kiếm Tử Diên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho dù không phải cũng chẳng còn cách nào, lần sau gặp mặt, ta xem có cơ hội tặng ngươi một món linh bảo vừa tay không”. Thấy nàng ta định đi, Lâm Nhất lên tiếng: “Hình như Mặc Linh sư tỷ còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc sư tỷ muốn ta làm gì”. “Vẫn nên để tiền bối Đường Du nói với ngươi đi, chuyện này vốn là thư viện Thiên Phủ cần ngươi giúp, còn ngươi có đồng ý hay không cứ theo tiếng lòng mình là được. Hơn nữa… chuyện này chưa chắc đã không có biến số”. Mặc Linh lại liếc nhìn Lâm Nhất, nói: “Ngươi mau chóng thu dọn đi, bộ dạng như vậy không dễ coi cho lắm”. Nói xong thì xòe quạt Ngân Thiết, vội vã rời đi, không nán lại thêm nữa. Nghe theo tiếng lòng? Lâm Nhất như nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười nói: “Dựa vào ân tình này, muốn từ chối cũng rất khó”. Xưa nay hắn không muốn nợ ân huệ của người khác, nợ ân tình người khác thật không dễ chịu. Vậy cứ đợi thôi, nếu có chỗ cần dùng đến mình, chỉ cần có thể làm được, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu vẫn có biến số, không cần đến hắn thì cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều vẫn tò mò, rốt cuộc là chuyện gì cần hắn giúp, đáng để Mặc Linh đích thân tự dạy linh văn cho hắn nửa tháng. … Trong phòng tu luyện yên tĩnh lan tràn dao động linh lực hùng hậu mà tinh thuần, Lâm Nhất ngồi khoanh chân ở chính giữa Tụ Linh trận. Linh khí dày đặc hóa thành sương mù lượn quanh người hắn, linh vụ như mây, mây cuộn mây tan, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong mây. Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt căng thẳng. Trong Tử Phủ,chân nguyên ngưng tụ thành chất lỏng màu bạc giống như hồ nước yên tĩnh. Ở giữa hồ nước, một đóa hoa Tử Diên đang khép kín chậm rãi hấp thu linh khí cắn nuốt từ bên ngoài vào. Bây giờ cách ngày hắn mở Huyền cung đã trôi qua tròn năm ngày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất có thiên phú như yêu nghiệt, tiến triển thần tốc, cho đến hôm nay gian nan đột phá, theo nàng ta thấy thì rất chấn động lòng người. Bây giờ hắn đã trở thành Huyền sư tam phẩm, quả thật không còn gì có thể dạy hắn nữa. “Phải kết thúc rồi sao?” Lâm Nhất có chút cảm khái. Khoảng thời gian này, gần như ngày nào hắn cũng tiếp xúc với Mặc Linh, đột nhiên kết thúc như vậy vẫn không thích ứng được. “Không thì sao?” Mặc Linh hỏi ngược lại. Lâm Nhất nhất thời ngơ ngẩn, chợt nói: “Sư tỷ còn chưa dạy Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ cho ta hoàn toàn”. Mặc Linh mỉm cười nói: “Ngươi đã dùng hoa văn Hỏa Vũ mở được Huyền cung, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ đương nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng linh đồ tam phẩm quá phiền phức, phải vẽ trước trên tranh xong đến lúc chiến đấu lại dùng Thiên Cơ Ấn tế nó ra”. Lâm Nhất gật đầu, trong lòng hiểu ra. Trong trường hợp không dính dáng đến linh văn tam phẩm, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ phải vẽ trong hai canh giờ. Trong chiến đấu, đừng nói là hai canh giờ, chỉ phân tâm chút thôi cũng sẽ đối mặt với cái chết. Chỉ có thể vẽ nó ra trước, sau đó trong chiến đấu lấy nó ra được ngay lập tức. “Hình như ngươi còn thiếu một món linh bảo, nhưng ta thấy hộp đựng kiếm sau lưng ngươi bản thân nó đã là một linh bảo”. Mặc Linh nhìn hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất, nói. Trong lòng Lâm Nhất đánh bộp một tiếng, mắt nhìn của người phụ nữ này cũng thật sắc bén.Mặc Linh không băn khoăn nhiều về hộp kiếm Tử Diên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho dù không phải cũng chẳng còn cách nào, lần sau gặp mặt, ta xem có cơ hội tặng ngươi một món linh bảo vừa tay không”. Thấy nàng ta định đi, Lâm Nhất lên tiếng: “Hình như Mặc Linh sư tỷ còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc sư tỷ muốn ta làm gì”. “Vẫn nên để tiền bối Đường Du nói với ngươi đi, chuyện này vốn là thư viện Thiên Phủ cần ngươi giúp, còn ngươi có đồng ý hay không cứ theo tiếng lòng mình là được. Hơn nữa… chuyện này chưa chắc đã không có biến số”. Mặc Linh lại liếc nhìn Lâm Nhất, nói: “Ngươi mau chóng thu dọn đi, bộ dạng như vậy không dễ coi cho lắm”. Nói xong thì xòe quạt Ngân Thiết, vội vã rời đi, không nán lại thêm nữa. Nghe theo tiếng lòng? Lâm Nhất như nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười nói: “Dựa vào ân tình này, muốn từ chối cũng rất khó”. Xưa nay hắn không muốn nợ ân huệ của người khác, nợ ân tình người khác thật không dễ chịu. Vậy cứ đợi thôi, nếu có chỗ cần dùng đến mình, chỉ cần có thể làm được, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu vẫn có biến số, không cần đến hắn thì cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều vẫn tò mò, rốt cuộc là chuyện gì cần hắn giúp, đáng để Mặc Linh đích thân tự dạy linh văn cho hắn nửa tháng. … Trong phòng tu luyện yên tĩnh lan tràn dao động linh lực hùng hậu mà tinh thuần, Lâm Nhất ngồi khoanh chân ở chính giữa Tụ Linh trận. Linh khí dày đặc hóa thành sương mù lượn quanh người hắn, linh vụ như mây, mây cuộn mây tan, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong mây. Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt căng thẳng. Trong Tử Phủ,chân nguyên ngưng tụ thành chất lỏng màu bạc giống như hồ nước yên tĩnh. Ở giữa hồ nước, một đóa hoa Tử Diên đang khép kín chậm rãi hấp thu linh khí cắn nuốt từ bên ngoài vào. Bây giờ cách ngày hắn mở Huyền cung đã trôi qua tròn năm ngày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất có thiên phú như yêu nghiệt, tiến triển thần tốc, cho đến hôm nay gian nan đột phá, theo nàng ta thấy thì rất chấn động lòng người. Bây giờ hắn đã trở thành Huyền sư tam phẩm, quả thật không còn gì có thể dạy hắn nữa. “Phải kết thúc rồi sao?” Lâm Nhất có chút cảm khái. Khoảng thời gian này, gần như ngày nào hắn cũng tiếp xúc với Mặc Linh, đột nhiên kết thúc như vậy vẫn không thích ứng được. “Không thì sao?” Mặc Linh hỏi ngược lại. Lâm Nhất nhất thời ngơ ngẩn, chợt nói: “Sư tỷ còn chưa dạy Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ cho ta hoàn toàn”. Mặc Linh mỉm cười nói: “Ngươi đã dùng hoa văn Hỏa Vũ mở được Huyền cung, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ đương nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng linh đồ tam phẩm quá phiền phức, phải vẽ trước trên tranh xong đến lúc chiến đấu lại dùng Thiên Cơ Ấn tế nó ra”. Lâm Nhất gật đầu, trong lòng hiểu ra. Trong trường hợp không dính dáng đến linh văn tam phẩm, Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ phải vẽ trong hai canh giờ. Trong chiến đấu, đừng nói là hai canh giờ, chỉ phân tâm chút thôi cũng sẽ đối mặt với cái chết. Chỉ có thể vẽ nó ra trước, sau đó trong chiến đấu lấy nó ra được ngay lập tức. “Hình như ngươi còn thiếu một món linh bảo, nhưng ta thấy hộp đựng kiếm sau lưng ngươi bản thân nó đã là một linh bảo”. Mặc Linh nhìn hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất, nói. Trong lòng Lâm Nhất đánh bộp một tiếng, mắt nhìn của người phụ nữ này cũng thật sắc bén.Mặc Linh không băn khoăn nhiều về hộp kiếm Tử Diên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho dù không phải cũng chẳng còn cách nào, lần sau gặp mặt, ta xem có cơ hội tặng ngươi một món linh bảo vừa tay không”. Thấy nàng ta định đi, Lâm Nhất lên tiếng: “Hình như Mặc Linh sư tỷ còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc sư tỷ muốn ta làm gì”. “Vẫn nên để tiền bối Đường Du nói với ngươi đi, chuyện này vốn là thư viện Thiên Phủ cần ngươi giúp, còn ngươi có đồng ý hay không cứ theo tiếng lòng mình là được. Hơn nữa… chuyện này chưa chắc đã không có biến số”. Mặc Linh lại liếc nhìn Lâm Nhất, nói: “Ngươi mau chóng thu dọn đi, bộ dạng như vậy không dễ coi cho lắm”. Nói xong thì xòe quạt Ngân Thiết, vội vã rời đi, không nán lại thêm nữa. Nghe theo tiếng lòng? Lâm Nhất như nghĩ tới điều gì, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười nói: “Dựa vào ân tình này, muốn từ chối cũng rất khó”. Xưa nay hắn không muốn nợ ân huệ của người khác, nợ ân tình người khác thật không dễ chịu. Vậy cứ đợi thôi, nếu có chỗ cần dùng đến mình, chỉ cần có thể làm được, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu vẫn có biến số, không cần đến hắn thì cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là trong lòng hắn ít nhiều vẫn tò mò, rốt cuộc là chuyện gì cần hắn giúp, đáng để Mặc Linh đích thân tự dạy linh văn cho hắn nửa tháng. … Trong phòng tu luyện yên tĩnh lan tràn dao động linh lực hùng hậu mà tinh thuần, Lâm Nhất ngồi khoanh chân ở chính giữa Tụ Linh trận. Linh khí dày đặc hóa thành sương mù lượn quanh người hắn, linh vụ như mây, mây cuộn mây tan, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong mây. Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt căng thẳng. Trong Tử Phủ,chân nguyên ngưng tụ thành chất lỏng màu bạc giống như hồ nước yên tĩnh. Ở giữa hồ nước, một đóa hoa Tử Diên đang khép kín chậm rãi hấp thu linh khí cắn nuốt từ bên ngoài vào. Bây giờ cách ngày hắn mở Huyền cung đã trôi qua tròn năm ngày.