“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1849
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử của thư viện khác đến đây khiêu khích, đối với giới Võ đạo mà nói thì đây là việc thường như cơm bữa, chẳng qua chỉ là chút tranh giành sĩ diện mà thôi. Thế lực càng lớn thì càng để ý đến danh tiếng. Huống hồ còn là trước khi cuộc chiến giữa năm thư viện diễn ra, tiền bối Đường Du khá là quan tâm đến sự việc lần này. “Hãy nhớ đừng bao giờ coi thường Lâm Nhất, nếu không sự thiệt thòi mà con phải chịu sẽ chỉ nhiều hơn hôm nay mà thôi”. Lúc hai người đang chuẩn bị ra khỏi cửa, trong tai Mục Tuyết vang lên lời nói của tiền bối Đường Du, đó là do ông ta truyền âm riêng cho nàng ta. Dáng người cao ráo mảnh mai của nàng ta khẽ khựng lại, mà sau đó lại không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện khác lạ nào. “Ta cảm thấy điều cô vừa nói cũng đúng, chút bất hoà nhỏ này để một mình Mục Tuyết cô nương đi xử lý là được”. Ra khỏi lầu trúc, Lâm Nhất khẽ giọng nói. Nha đầu này tính tình quái đản, ấn tượng với mình lại không tốt, không có việc gì tốt nhất đừng đi chung thì hơn. “Bớt nói nhảm”. Mục Tuyết trợn mắt nhìn Lâm Nhất, bây giờ không biết vì sao lại thay đổi thái độ. Trước đó còn khá là kiêu ngạo. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, trong lòng thở dài một cái, rồi vẫn quyết định đi theo. Ai bảo ông nội nàng ta còn nợ mình một viên đan dược tứ phẩm chứ, tạm thời cứ tuỳ ý ứng phó vậy. Cả đường đi, những đệ tử của thư viện Thiên Phủ này sau khi nhìn thấy Mục Tuyết thì gần như không thể dời được tầm mắt đi nữa. Có một số ít đệ tử nhận ra thân phận của nàng ta thì càng kích động không thôi, nhưng lại có chút không tự tin, hầu như không dám bước lên trước chào hỏi. Mục Tuyết gần như không hề để tâm đến chuyện này, hai người cứ đi trong yên lặng như vậy. “Lâm Nhất, thực sự là Mặc Linh tỷ tiến cử ngươi sao?” Hồi lâu, cuối cùng Mục Tuyết cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Việc này trái lại chẳng có gì phải giấu giếm cả, Lâm Nhất nói ra sự thực với đối phương. Chỉ là đáy mắt thoáng qua vẻ khác lạ, nha đầu này coi trời bằng vung, nhưng lại cực kỳ kính sợ Mặc Linh. “Vậy mà lại là thật, không thể tin nổi”. Mục Tuyết xoay người lại nghi ngờ đánh giá Lâm Nhất một hồi, thằng nhóc này vậy mà cũng có chút bản lĩnh, thực lực không tệ. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, muốn xoay chuyển tình thế trong cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, e là có chút miễn cưỡng. “Trong lòng cô có sự lựa chọn khác phù hợp hơn sao?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử của thư viện khác đến đây khiêu khích, đối với giới Võ đạo mà nói thì đây là việc thường như cơm bữa, chẳng qua chỉ là chút tranh giành sĩ diện mà thôi. Thế lực càng lớn thì càng để ý đến danh tiếng. Huống hồ còn là trước khi cuộc chiến giữa năm thư viện diễn ra, tiền bối Đường Du khá là quan tâm đến sự việc lần này. “Hãy nhớ đừng bao giờ coi thường Lâm Nhất, nếu không sự thiệt thòi mà con phải chịu sẽ chỉ nhiều hơn hôm nay mà thôi”. Lúc hai người đang chuẩn bị ra khỏi cửa, trong tai Mục Tuyết vang lên lời nói của tiền bối Đường Du, đó là do ông ta truyền âm riêng cho nàng ta. Dáng người cao ráo mảnh mai của nàng ta khẽ khựng lại, mà sau đó lại không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện khác lạ nào. “Ta cảm thấy điều cô vừa nói cũng đúng, chút bất hoà nhỏ này để một mình Mục Tuyết cô nương đi xử lý là được”. Ra khỏi lầu trúc, Lâm Nhất khẽ giọng nói. Nha đầu này tính tình quái đản, ấn tượng với mình lại không tốt, không có việc gì tốt nhất đừng đi chung thì hơn. “Bớt nói nhảm”. Mục Tuyết trợn mắt nhìn Lâm Nhất, bây giờ không biết vì sao lại thay đổi thái độ. Trước đó còn khá là kiêu ngạo. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, trong lòng thở dài một cái, rồi vẫn quyết định đi theo. Ai bảo ông nội nàng ta còn nợ mình một viên đan dược tứ phẩm chứ, tạm thời cứ tuỳ ý ứng phó vậy. Cả đường đi, những đệ tử của thư viện Thiên Phủ này sau khi nhìn thấy Mục Tuyết thì gần như không thể dời được tầm mắt đi nữa. Có một số ít đệ tử nhận ra thân phận của nàng ta thì càng kích động không thôi, nhưng lại có chút không tự tin, hầu như không dám bước lên trước chào hỏi. Mục Tuyết gần như không hề để tâm đến chuyện này, hai người cứ đi trong yên lặng như vậy. “Lâm Nhất, thực sự là Mặc Linh tỷ tiến cử ngươi sao?” Hồi lâu, cuối cùng Mục Tuyết cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Việc này trái lại chẳng có gì phải giấu giếm cả, Lâm Nhất nói ra sự thực với đối phương. Chỉ là đáy mắt thoáng qua vẻ khác lạ, nha đầu này coi trời bằng vung, nhưng lại cực kỳ kính sợ Mặc Linh. “Vậy mà lại là thật, không thể tin nổi”. Mục Tuyết xoay người lại nghi ngờ đánh giá Lâm Nhất một hồi, thằng nhóc này vậy mà cũng có chút bản lĩnh, thực lực không tệ. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, muốn xoay chuyển tình thế trong cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, e là có chút miễn cưỡng. “Trong lòng cô có sự lựa chọn khác phù hợp hơn sao?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ tử của thư viện khác đến đây khiêu khích, đối với giới Võ đạo mà nói thì đây là việc thường như cơm bữa, chẳng qua chỉ là chút tranh giành sĩ diện mà thôi. Thế lực càng lớn thì càng để ý đến danh tiếng. Huống hồ còn là trước khi cuộc chiến giữa năm thư viện diễn ra, tiền bối Đường Du khá là quan tâm đến sự việc lần này. “Hãy nhớ đừng bao giờ coi thường Lâm Nhất, nếu không sự thiệt thòi mà con phải chịu sẽ chỉ nhiều hơn hôm nay mà thôi”. Lúc hai người đang chuẩn bị ra khỏi cửa, trong tai Mục Tuyết vang lên lời nói của tiền bối Đường Du, đó là do ông ta truyền âm riêng cho nàng ta. Dáng người cao ráo mảnh mai của nàng ta khẽ khựng lại, mà sau đó lại không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện khác lạ nào. “Ta cảm thấy điều cô vừa nói cũng đúng, chút bất hoà nhỏ này để một mình Mục Tuyết cô nương đi xử lý là được”. Ra khỏi lầu trúc, Lâm Nhất khẽ giọng nói. Nha đầu này tính tình quái đản, ấn tượng với mình lại không tốt, không có việc gì tốt nhất đừng đi chung thì hơn. “Bớt nói nhảm”. Mục Tuyết trợn mắt nhìn Lâm Nhất, bây giờ không biết vì sao lại thay đổi thái độ. Trước đó còn khá là kiêu ngạo. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, trong lòng thở dài một cái, rồi vẫn quyết định đi theo. Ai bảo ông nội nàng ta còn nợ mình một viên đan dược tứ phẩm chứ, tạm thời cứ tuỳ ý ứng phó vậy. Cả đường đi, những đệ tử của thư viện Thiên Phủ này sau khi nhìn thấy Mục Tuyết thì gần như không thể dời được tầm mắt đi nữa. Có một số ít đệ tử nhận ra thân phận của nàng ta thì càng kích động không thôi, nhưng lại có chút không tự tin, hầu như không dám bước lên trước chào hỏi. Mục Tuyết gần như không hề để tâm đến chuyện này, hai người cứ đi trong yên lặng như vậy. “Lâm Nhất, thực sự là Mặc Linh tỷ tiến cử ngươi sao?” Hồi lâu, cuối cùng Mục Tuyết cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng. Việc này trái lại chẳng có gì phải giấu giếm cả, Lâm Nhất nói ra sự thực với đối phương. Chỉ là đáy mắt thoáng qua vẻ khác lạ, nha đầu này coi trời bằng vung, nhưng lại cực kỳ kính sợ Mặc Linh. “Vậy mà lại là thật, không thể tin nổi”. Mục Tuyết xoay người lại nghi ngờ đánh giá Lâm Nhất một hồi, thằng nhóc này vậy mà cũng có chút bản lĩnh, thực lực không tệ. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, muốn xoay chuyển tình thế trong cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, e là có chút miễn cưỡng. “Trong lòng cô có sự lựa chọn khác phù hợp hơn sao?”