“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1856
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị dùng kiếm ý Tiên Thiên gần đạt tới đại thành để đâm xuyên uy áp mạnh mẽ này. Một bóng hình yêu kiều chắn trước mặt hắn, nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, một tia kiếm quang sáng rực như ban ngày xẹt qua hư không, bừng bừng khí thế lao đi. Răng rắc! Con mãnh hổ đang nhào tới kia lập tức bị tia kiếm quang này chém thành hai nửa. “Tào Hưu, đối thủ của ngươi là ta”. Mục Tuyết đứng trước mặt Lâm Nhất, một tay cầm kiếm, lạnh lùng nói. Tào Hưu cũng không bất ngờ khi thấy Mục Tuyết ra tay, hắn ta nhìn đối phương, cười bảo: “Mục Tuyết, cô đã chịu từ Thiên Kiếm Tông về rồi à?” Mục Tuyết hờ hững đáp: “Ngươi thì có khác gì? Tào Hưu của Huyền Viêm Tông!” Lời nói của hai người khiến mọi người ở đây đều giật mình, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Không vì điều gì khác, bất kể là Thiên Kiếm Tông hay Huyền Viêm Tông đều là một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Cái gọi là bá chủ tức là xưng bá một phương, sừng sững không ngã, thực lực sâu không lường được. Các đệ tử đến từ thế lực cấp bậc bá chủ đều cao cao tại thượng, những tông môn khác đến cả trưởng lão cũng không dám trêu chọc. Ngay cả trưởng lão của các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ cũng không ngoại lệ. Hai người trước mặt này rõ ràng đều xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ, đều đến vì cuộc chiến giữa năm thư viện này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên. “Để ta xem rốt cuộc cô có tiến bộ gì trong những năm qua ở Thiên Kiếm Tông không”. Đôi mắt Tào Hưu sáng rực lên, một khí tức đáng sợ toát ra từ trên người hắn ta. Trước khí thế này, gió thổi mây trôi, đất trời đổi sắc, người ngoài cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Cảnh giới Dương Huyền tiểu thành! Thanh niên thoạt nhìn mới hai mươi tuổi này lại có tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ quả nhiên không tầm thường. Mục Tuyết lạnh nhạt, không nói lời nào, nâng khí thế của mình lên tới cực hạn, không ngờ cũng là tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành. Quả nhiên... Trong lòng Lâm Nhất cũng không quá bất ngờ, chẳng trách lúc mới gặp nữ nhân này đã khinh thường hắn. Dù đã chịu thiệt lớn trong tay Lâm Nhất, nàng ta vẫn coi thường hắn, quả nhiên nàng ta đã che giấu tu vi của mình. Trên không trung, hai người lao vào đánh nhau, cả hai đều tung một chiêu. Ầm ầm! Quảng trường Hoả Ngục rộng lớn lập tức rung chuyển dữ dội dưới sự thăm dò nhau của hai người. Một luồng dư uy khủng khiếp tản ra, rất nhiều người không tránh kịp đều bị đánh văng. Vèo! Không đợi dư uy tiêu tan, hai người nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt cả hai đều khá nghiêm túc, nhưng họ đều biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ không phân được thắng bại. Chỉ mới là thăm dò thôi, cuộc chiến thật sự vẫn phải bắt đầu trong cuộc chiến giữa năm thư viện. “Đi!” Sau khi tiếp đất, Tào Hưu nhìn Mục Tuyết, cười nhạt một tiếng rồi dẫn những người khác rời đi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị dùng kiếm ý Tiên Thiên gần đạt tới đại thành để đâm xuyên uy áp mạnh mẽ này. Một bóng hình yêu kiều chắn trước mặt hắn, nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, một tia kiếm quang sáng rực như ban ngày xẹt qua hư không, bừng bừng khí thế lao đi. Răng rắc! Con mãnh hổ đang nhào tới kia lập tức bị tia kiếm quang này chém thành hai nửa. “Tào Hưu, đối thủ của ngươi là ta”. Mục Tuyết đứng trước mặt Lâm Nhất, một tay cầm kiếm, lạnh lùng nói. Tào Hưu cũng không bất ngờ khi thấy Mục Tuyết ra tay, hắn ta nhìn đối phương, cười bảo: “Mục Tuyết, cô đã chịu từ Thiên Kiếm Tông về rồi à?” Mục Tuyết hờ hững đáp: “Ngươi thì có khác gì? Tào Hưu của Huyền Viêm Tông!” Lời nói của hai người khiến mọi người ở đây đều giật mình, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Không vì điều gì khác, bất kể là Thiên Kiếm Tông hay Huyền Viêm Tông đều là một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Cái gọi là bá chủ tức là xưng bá một phương, sừng sững không ngã, thực lực sâu không lường được. Các đệ tử đến từ thế lực cấp bậc bá chủ đều cao cao tại thượng, những tông môn khác đến cả trưởng lão cũng không dám trêu chọc. Ngay cả trưởng lão của các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ cũng không ngoại lệ. Hai người trước mặt này rõ ràng đều xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ, đều đến vì cuộc chiến giữa năm thư viện này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên. “Để ta xem rốt cuộc cô có tiến bộ gì trong những năm qua ở Thiên Kiếm Tông không”. Đôi mắt Tào Hưu sáng rực lên, một khí tức đáng sợ toát ra từ trên người hắn ta. Trước khí thế này, gió thổi mây trôi, đất trời đổi sắc, người ngoài cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Cảnh giới Dương Huyền tiểu thành! Thanh niên thoạt nhìn mới hai mươi tuổi này lại có tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ quả nhiên không tầm thường. Mục Tuyết lạnh nhạt, không nói lời nào, nâng khí thế của mình lên tới cực hạn, không ngờ cũng là tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành. Quả nhiên... Trong lòng Lâm Nhất cũng không quá bất ngờ, chẳng trách lúc mới gặp nữ nhân này đã khinh thường hắn. Dù đã chịu thiệt lớn trong tay Lâm Nhất, nàng ta vẫn coi thường hắn, quả nhiên nàng ta đã che giấu tu vi của mình. Trên không trung, hai người lao vào đánh nhau, cả hai đều tung một chiêu. Ầm ầm! Quảng trường Hoả Ngục rộng lớn lập tức rung chuyển dữ dội dưới sự thăm dò nhau của hai người. Một luồng dư uy khủng khiếp tản ra, rất nhiều người không tránh kịp đều bị đánh văng. Vèo! Không đợi dư uy tiêu tan, hai người nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt cả hai đều khá nghiêm túc, nhưng họ đều biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ không phân được thắng bại. Chỉ mới là thăm dò thôi, cuộc chiến thật sự vẫn phải bắt đầu trong cuộc chiến giữa năm thư viện. “Đi!” Sau khi tiếp đất, Tào Hưu nhìn Mục Tuyết, cười nhạt một tiếng rồi dẫn những người khác rời đi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị dùng kiếm ý Tiên Thiên gần đạt tới đại thành để đâm xuyên uy áp mạnh mẽ này. Một bóng hình yêu kiều chắn trước mặt hắn, nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, một tia kiếm quang sáng rực như ban ngày xẹt qua hư không, bừng bừng khí thế lao đi. Răng rắc! Con mãnh hổ đang nhào tới kia lập tức bị tia kiếm quang này chém thành hai nửa. “Tào Hưu, đối thủ của ngươi là ta”. Mục Tuyết đứng trước mặt Lâm Nhất, một tay cầm kiếm, lạnh lùng nói. Tào Hưu cũng không bất ngờ khi thấy Mục Tuyết ra tay, hắn ta nhìn đối phương, cười bảo: “Mục Tuyết, cô đã chịu từ Thiên Kiếm Tông về rồi à?” Mục Tuyết hờ hững đáp: “Ngươi thì có khác gì? Tào Hưu của Huyền Viêm Tông!” Lời nói của hai người khiến mọi người ở đây đều giật mình, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Không vì điều gì khác, bất kể là Thiên Kiếm Tông hay Huyền Viêm Tông đều là một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Cái gọi là bá chủ tức là xưng bá một phương, sừng sững không ngã, thực lực sâu không lường được. Các đệ tử đến từ thế lực cấp bậc bá chủ đều cao cao tại thượng, những tông môn khác đến cả trưởng lão cũng không dám trêu chọc. Ngay cả trưởng lão của các thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ cũng không ngoại lệ. Hai người trước mặt này rõ ràng đều xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ, đều đến vì cuộc chiến giữa năm thư viện này, thực sự khiến người ta ngạc nhiên. “Để ta xem rốt cuộc cô có tiến bộ gì trong những năm qua ở Thiên Kiếm Tông không”. Đôi mắt Tào Hưu sáng rực lên, một khí tức đáng sợ toát ra từ trên người hắn ta. Trước khí thế này, gió thổi mây trôi, đất trời đổi sắc, người ngoài cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Cảnh giới Dương Huyền tiểu thành! Thanh niên thoạt nhìn mới hai mươi tuổi này lại có tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ quả nhiên không tầm thường. Mục Tuyết lạnh nhạt, không nói lời nào, nâng khí thế của mình lên tới cực hạn, không ngờ cũng là tu vi cảnh giới Dương Huyền tiểu thành. Quả nhiên... Trong lòng Lâm Nhất cũng không quá bất ngờ, chẳng trách lúc mới gặp nữ nhân này đã khinh thường hắn. Dù đã chịu thiệt lớn trong tay Lâm Nhất, nàng ta vẫn coi thường hắn, quả nhiên nàng ta đã che giấu tu vi của mình. Trên không trung, hai người lao vào đánh nhau, cả hai đều tung một chiêu. Ầm ầm! Quảng trường Hoả Ngục rộng lớn lập tức rung chuyển dữ dội dưới sự thăm dò nhau của hai người. Một luồng dư uy khủng khiếp tản ra, rất nhiều người không tránh kịp đều bị đánh văng. Vèo! Không đợi dư uy tiêu tan, hai người nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt cả hai đều khá nghiêm túc, nhưng họ đều biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ không phân được thắng bại. Chỉ mới là thăm dò thôi, cuộc chiến thật sự vẫn phải bắt đầu trong cuộc chiến giữa năm thư viện. “Đi!” Sau khi tiếp đất, Tào Hưu nhìn Mục Tuyết, cười nhạt một tiếng rồi dẫn những người khác rời đi.