“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1868

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bàn về lai lịch, một người xuất thân từ Huyền Dương Điện, một người đến từ đế quốc Đại Tần, khác biệt như mây và bùn.  Hoàng Nham giống như một con chim ưng ở trên trời, cao không với tới. Hắn ta kiêu ngạo và khinh thường như vậy, nhưng đệ tử của thư viện Thiên Phủ có bất mãn trong lòng cũng không thể không phục.  Danh tiếng của thế lực cấp bá chủ thật sự quá hiển hách.  “Ta nói không sai chứ?”  Hoàng Nham nhìn quanh, cực kỳ hài lòng, hờ hững liếc qua Lâm Nhất, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Vân Yên, giọng nói tha thiết: “Vân Yên, áp lực mà nàng phải chịu trong hai mươi năm qua, Hoàng Nham ta xin thề sẽ giúp nàng trả lại cho đám người thư viện Tử Lô”.  Hai đóa kim hoa của thư viện Thiên Phủ không những rực rỡ thu hút ánh nhìn ở thư viện, mà cho dù ở khắp thành U Châu cũng là giai nhân khuynh thành.  Hoàng Nham tự nhủ, hắn ta không thể chinh phục được Mặc Linh.  Nàng ta là yêu nghiệt từ giết ra từ Quần Long thịnh yến, có tên trên bảng Long Vân. Cổ vực Nam Hoa rộng lớn thế nào, thiên tài nhân tài kiệt xuất như cá qua sông, nàng ta lại có thể ghi tên lên bảng Long Vân, danh tiếng bậc đó khắp cổ vực Nam Hoa ít có ai không biết.  Cho dù là đệ tử nòng cốt của Huyền Dương Điện, nhưng muốn lên được bảng Long Vân cũng khó như lên trời.  Huống hồ, trong tương lai Mặc Linh rất có khả năng nắm trong tay thư viện Thiên Phủ, địa vị thân phận càng không tầm thường.  Liễu Vân Yên cũng có thiên phú không thua kém gì Mặc Linh, lại phải chịu áp lực cực lớn. Nếu có thể nhân cơ hội này rửa sạch nỗi khuất nhục của phụ thân nàng ta, chẳng phải sẽ có thể chinh phục được người đẹp một cách dễ dàng hay sao.  Do đó, lúc Mai Tử Viêm đến tìm hắn ta, hắn ta gần như không cần nghĩ đã đồng ý luôn. Công tử Táng Hoa không biết từ đâu xuất hiện, đương nhiên hắn ta nhìn không vừa mắt.  “Hắn ta đúng là đáng chết”.  “Nhân lúc người ta gặp nguy ép người ta nghe theo mình, thủ đoạn thật hèn hạ”.  “Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là nhân tài của Huyền Dương Điện chứ, không cách nào so sánh được…”  Ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Nham và lời nói cực kỳ thẳng thừng của hắn ta lập tức dẫn tới một chút xáo động. Nhiều đệ tử của thư viện Thiên Phủ bất mãn trong lòng, nhưng ngại thân phận của đối phương nên cũng không dám nhiều lời.  “Rất xin lỗi, chuyện của tại hạ không có ý làm phiền đến người khác. Ta cũng giống Mặc Linh sư tỷ, ủng hộ Lâm công tử trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ bọn ta”.  Ánh mắt Liễu Vân Yên lạnh lùng, dứt khoát từ chối đối phương.  Mai Tử Viêm cười nhạt, âm trầm nói: “Liễu sư muội, chuyện trên thế gian này không phải muội muốn từ chối là có thể từ chối. Dù muội có đồng ý hay không, Hoàng Nham huynh chắc chắn sẽ trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ chúng ta. Ta không tin thư viện sẽ bỏ qua nhân tài của thế lực cấp bá chủ mà lựa chọn công tử Táng Hoa chó tha gì đó”.  “Thế sao? Ta thấy chưa chắc, có lẽ ngươi không biết, đan dược tứ phẩm mà Viện trưởng đại nhân cho Lâm Nhất chính là đan Càn Khôn Bích Vân”.  Đôi mắt Mặc Linh long lanh, mỉm cười nhàn nhạt nói.  “Đan Càn Khôn Bích Vân!”Đám người Mai Tử Viêm và Mục Tuyết đều biến sắc.  “Đan Càn Khôn Bích Vân phải dùng địa hỏa Huyền Âm để luyện chế, mà địa hỏa Huyền Âm này cực kỳ đáng sợ, mỗi năm chỉ có thể sử dụng một lần, một lần chỉ có thể luyện chế một viên. Ông lại dùng địa hỏa Huyền Âm luyện chế một viên đan Càn Khôn Bích Vân cho hắn”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bàn về lai lịch, một người xuất thân từ Huyền Dương Điện, một người đến từ đế quốc Đại Tần, khác biệt như mây và bùn.  Hoàng Nham giống như một con chim ưng ở trên trời, cao không với tới. Hắn ta kiêu ngạo và khinh thường như vậy, nhưng đệ tử của thư viện Thiên Phủ có bất mãn trong lòng cũng không thể không phục.  Danh tiếng của thế lực cấp bá chủ thật sự quá hiển hách.  “Ta nói không sai chứ?”  Hoàng Nham nhìn quanh, cực kỳ hài lòng, hờ hững liếc qua Lâm Nhất, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Vân Yên, giọng nói tha thiết: “Vân Yên, áp lực mà nàng phải chịu trong hai mươi năm qua, Hoàng Nham ta xin thề sẽ giúp nàng trả lại cho đám người thư viện Tử Lô”.  Hai đóa kim hoa của thư viện Thiên Phủ không những rực rỡ thu hút ánh nhìn ở thư viện, mà cho dù ở khắp thành U Châu cũng là giai nhân khuynh thành.  Hoàng Nham tự nhủ, hắn ta không thể chinh phục được Mặc Linh.  Nàng ta là yêu nghiệt từ giết ra từ Quần Long thịnh yến, có tên trên bảng Long Vân. Cổ vực Nam Hoa rộng lớn thế nào, thiên tài nhân tài kiệt xuất như cá qua sông, nàng ta lại có thể ghi tên lên bảng Long Vân, danh tiếng bậc đó khắp cổ vực Nam Hoa ít có ai không biết.  Cho dù là đệ tử nòng cốt của Huyền Dương Điện, nhưng muốn lên được bảng Long Vân cũng khó như lên trời.  Huống hồ, trong tương lai Mặc Linh rất có khả năng nắm trong tay thư viện Thiên Phủ, địa vị thân phận càng không tầm thường.  Liễu Vân Yên cũng có thiên phú không thua kém gì Mặc Linh, lại phải chịu áp lực cực lớn. Nếu có thể nhân cơ hội này rửa sạch nỗi khuất nhục của phụ thân nàng ta, chẳng phải sẽ có thể chinh phục được người đẹp một cách dễ dàng hay sao.  Do đó, lúc Mai Tử Viêm đến tìm hắn ta, hắn ta gần như không cần nghĩ đã đồng ý luôn. Công tử Táng Hoa không biết từ đâu xuất hiện, đương nhiên hắn ta nhìn không vừa mắt.  “Hắn ta đúng là đáng chết”.  “Nhân lúc người ta gặp nguy ép người ta nghe theo mình, thủ đoạn thật hèn hạ”.  “Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là nhân tài của Huyền Dương Điện chứ, không cách nào so sánh được…”  Ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Nham và lời nói cực kỳ thẳng thừng của hắn ta lập tức dẫn tới một chút xáo động. Nhiều đệ tử của thư viện Thiên Phủ bất mãn trong lòng, nhưng ngại thân phận của đối phương nên cũng không dám nhiều lời.  “Rất xin lỗi, chuyện của tại hạ không có ý làm phiền đến người khác. Ta cũng giống Mặc Linh sư tỷ, ủng hộ Lâm công tử trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ bọn ta”.  Ánh mắt Liễu Vân Yên lạnh lùng, dứt khoát từ chối đối phương.  Mai Tử Viêm cười nhạt, âm trầm nói: “Liễu sư muội, chuyện trên thế gian này không phải muội muốn từ chối là có thể từ chối. Dù muội có đồng ý hay không, Hoàng Nham huynh chắc chắn sẽ trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ chúng ta. Ta không tin thư viện sẽ bỏ qua nhân tài của thế lực cấp bá chủ mà lựa chọn công tử Táng Hoa chó tha gì đó”.  “Thế sao? Ta thấy chưa chắc, có lẽ ngươi không biết, đan dược tứ phẩm mà Viện trưởng đại nhân cho Lâm Nhất chính là đan Càn Khôn Bích Vân”.  Đôi mắt Mặc Linh long lanh, mỉm cười nhàn nhạt nói.  “Đan Càn Khôn Bích Vân!”Đám người Mai Tử Viêm và Mục Tuyết đều biến sắc.  “Đan Càn Khôn Bích Vân phải dùng địa hỏa Huyền Âm để luyện chế, mà địa hỏa Huyền Âm này cực kỳ đáng sợ, mỗi năm chỉ có thể sử dụng một lần, một lần chỉ có thể luyện chế một viên. Ông lại dùng địa hỏa Huyền Âm luyện chế một viên đan Càn Khôn Bích Vân cho hắn”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bàn về lai lịch, một người xuất thân từ Huyền Dương Điện, một người đến từ đế quốc Đại Tần, khác biệt như mây và bùn.  Hoàng Nham giống như một con chim ưng ở trên trời, cao không với tới. Hắn ta kiêu ngạo và khinh thường như vậy, nhưng đệ tử của thư viện Thiên Phủ có bất mãn trong lòng cũng không thể không phục.  Danh tiếng của thế lực cấp bá chủ thật sự quá hiển hách.  “Ta nói không sai chứ?”  Hoàng Nham nhìn quanh, cực kỳ hài lòng, hờ hững liếc qua Lâm Nhất, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Vân Yên, giọng nói tha thiết: “Vân Yên, áp lực mà nàng phải chịu trong hai mươi năm qua, Hoàng Nham ta xin thề sẽ giúp nàng trả lại cho đám người thư viện Tử Lô”.  Hai đóa kim hoa của thư viện Thiên Phủ không những rực rỡ thu hút ánh nhìn ở thư viện, mà cho dù ở khắp thành U Châu cũng là giai nhân khuynh thành.  Hoàng Nham tự nhủ, hắn ta không thể chinh phục được Mặc Linh.  Nàng ta là yêu nghiệt từ giết ra từ Quần Long thịnh yến, có tên trên bảng Long Vân. Cổ vực Nam Hoa rộng lớn thế nào, thiên tài nhân tài kiệt xuất như cá qua sông, nàng ta lại có thể ghi tên lên bảng Long Vân, danh tiếng bậc đó khắp cổ vực Nam Hoa ít có ai không biết.  Cho dù là đệ tử nòng cốt của Huyền Dương Điện, nhưng muốn lên được bảng Long Vân cũng khó như lên trời.  Huống hồ, trong tương lai Mặc Linh rất có khả năng nắm trong tay thư viện Thiên Phủ, địa vị thân phận càng không tầm thường.  Liễu Vân Yên cũng có thiên phú không thua kém gì Mặc Linh, lại phải chịu áp lực cực lớn. Nếu có thể nhân cơ hội này rửa sạch nỗi khuất nhục của phụ thân nàng ta, chẳng phải sẽ có thể chinh phục được người đẹp một cách dễ dàng hay sao.  Do đó, lúc Mai Tử Viêm đến tìm hắn ta, hắn ta gần như không cần nghĩ đã đồng ý luôn. Công tử Táng Hoa không biết từ đâu xuất hiện, đương nhiên hắn ta nhìn không vừa mắt.  “Hắn ta đúng là đáng chết”.  “Nhân lúc người ta gặp nguy ép người ta nghe theo mình, thủ đoạn thật hèn hạ”.  “Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là nhân tài của Huyền Dương Điện chứ, không cách nào so sánh được…”  Ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Nham và lời nói cực kỳ thẳng thừng của hắn ta lập tức dẫn tới một chút xáo động. Nhiều đệ tử của thư viện Thiên Phủ bất mãn trong lòng, nhưng ngại thân phận của đối phương nên cũng không dám nhiều lời.  “Rất xin lỗi, chuyện của tại hạ không có ý làm phiền đến người khác. Ta cũng giống Mặc Linh sư tỷ, ủng hộ Lâm công tử trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ bọn ta”.  Ánh mắt Liễu Vân Yên lạnh lùng, dứt khoát từ chối đối phương.  Mai Tử Viêm cười nhạt, âm trầm nói: “Liễu sư muội, chuyện trên thế gian này không phải muội muốn từ chối là có thể từ chối. Dù muội có đồng ý hay không, Hoàng Nham huynh chắc chắn sẽ trở thành người tiếp viện cho thư viện Thiên Phủ chúng ta. Ta không tin thư viện sẽ bỏ qua nhân tài của thế lực cấp bá chủ mà lựa chọn công tử Táng Hoa chó tha gì đó”.  “Thế sao? Ta thấy chưa chắc, có lẽ ngươi không biết, đan dược tứ phẩm mà Viện trưởng đại nhân cho Lâm Nhất chính là đan Càn Khôn Bích Vân”.  Đôi mắt Mặc Linh long lanh, mỉm cười nhàn nhạt nói.  “Đan Càn Khôn Bích Vân!”Đám người Mai Tử Viêm và Mục Tuyết đều biến sắc.  “Đan Càn Khôn Bích Vân phải dùng địa hỏa Huyền Âm để luyện chế, mà địa hỏa Huyền Âm này cực kỳ đáng sợ, mỗi năm chỉ có thể sử dụng một lần, một lần chỉ có thể luyện chế một viên. Ông lại dùng địa hỏa Huyền Âm luyện chế một viên đan Càn Khôn Bích Vân cho hắn”. 

Chương 1868