“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1871

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất ngước mắt lên nhìn, tay trái lại lập tức ngưng tụ thành một ấn ký khủng khiếp nào đó.  Tựa như hoa sen không ướt nước, lại như nhật nguyệt không ở trên trời.  Thình lình sát ý ngập trời như một ngọn núi nguy nga hùng vĩ ập xuống, nặng nề như vực sâu, phạm vi nghìn mét xung quanh, đến cả hoa cỏ cũng không thể lay động.  Sát ý cỡ này khiến sát ý trên người Lâm Nhất chồng lên nhau tăng lên gấp bảy lần, đạt đến mức độ khiến người thuộc cảnh giới Huyền Dương đại thành cũng không thể coi thường, cực kỳ đáng sợ.  Thần sắc trong đáy mắt Hoàng Nham đã ngập vẻ kinh hoàng, vội vàng rút lại ý coi thường mà dốc toàn lực để lấy Chân nguyên hộ thể.  Thất Sát Quyền, chúng sanh phẫn nộ!  Nhưng làm gì có cơ hội này nữa, đi kèm với quyền mang được tung ra, uy lực khủng khiếp của Thất Sát Ấn bùng nổ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ. Trong một thoáng, đất trời rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, bầu trời biến sắc.  Quyền mang kia in lên ngực của Hoàng Nham, hắn ta quả thực chưa hề bật lui lại nhưng trên ngực hắn ta lại từ từ lõm xuống bằng tốc độ vô cùng quái dị.  Sương sườn của hắn gãy sạch, ngũ tạng lục phủ xuất hiện từng đường nứt mảnh, bị sát ý bao hàm trong quyền mang nhào nặn vặn xoắn.  Phụt!  Nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt vốn hồng nhuận của Hoàng Nham lập tức trắng bệch như tờ giấy, đau đến mức quỳ gối trên nền đất.  “Hoàng huynh, huynh không sao chứ!”, Mai Tử Viêm bàng hoàng sợ hãi vội vàng chạy đến.  “Đừng qua đây, chút thương tích nhỏ này, ta vẫn có thể đứng lên được…”.  Hoàng Nham nén nhịn đau đơn, ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo, phẩy tay chặn Mai Tử Viêm lại, muốn cố gắng giãy giụa đứng dậy.  “Ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống đi”.  Nhưng còn chưa đợi hắn ta đứng dậy, một âm thanh lạnh băng vô tình truyền đến, Lâm Nhất như một tia chớp tung ra cú đá.  Hoàng Nham quỳ một gối trên nền đất lập tức bị đá văng ra ngoài, kèm theo tiếng gió rít, cơ thể hắn ta đập mạnh lên góc tường của Ngự Thư Đường.  Rầm!  Âm thanh va đập cực lớn khiến người nghe không khỏi giật giật khoé miệng, quả thực không dám tưởng tượng cú đạp này nặng đến mức nào.  Hoàng Nham từ từ trượt xuống, đầu lệch sang một bên, đã hoàn toàn ngất xỉu.  Bốn phía yên lặng như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang vẻ không thể tin nhìn về phía Lâm Nhất. Hoàn toàn không dám tin, một nhân tài đến từ thế lực cấp bá chủ lại bị Lâm Nhất nhẹ nhàng tung ra một cú đá đã ngất xỉu luôn trên tường.  Cú đá bá đạo mà lạnh lùng này làm mọi người chấn động đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất ngước mắt lên nhìn, tay trái lại lập tức ngưng tụ thành một ấn ký khủng khiếp nào đó.  Tựa như hoa sen không ướt nước, lại như nhật nguyệt không ở trên trời.  Thình lình sát ý ngập trời như một ngọn núi nguy nga hùng vĩ ập xuống, nặng nề như vực sâu, phạm vi nghìn mét xung quanh, đến cả hoa cỏ cũng không thể lay động.  Sát ý cỡ này khiến sát ý trên người Lâm Nhất chồng lên nhau tăng lên gấp bảy lần, đạt đến mức độ khiến người thuộc cảnh giới Huyền Dương đại thành cũng không thể coi thường, cực kỳ đáng sợ.  Thần sắc trong đáy mắt Hoàng Nham đã ngập vẻ kinh hoàng, vội vàng rút lại ý coi thường mà dốc toàn lực để lấy Chân nguyên hộ thể.  Thất Sát Quyền, chúng sanh phẫn nộ!  Nhưng làm gì có cơ hội này nữa, đi kèm với quyền mang được tung ra, uy lực khủng khiếp của Thất Sát Ấn bùng nổ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ. Trong một thoáng, đất trời rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, bầu trời biến sắc.  Quyền mang kia in lên ngực của Hoàng Nham, hắn ta quả thực chưa hề bật lui lại nhưng trên ngực hắn ta lại từ từ lõm xuống bằng tốc độ vô cùng quái dị.  Sương sườn của hắn gãy sạch, ngũ tạng lục phủ xuất hiện từng đường nứt mảnh, bị sát ý bao hàm trong quyền mang nhào nặn vặn xoắn.  Phụt!  Nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt vốn hồng nhuận của Hoàng Nham lập tức trắng bệch như tờ giấy, đau đến mức quỳ gối trên nền đất.  “Hoàng huynh, huynh không sao chứ!”, Mai Tử Viêm bàng hoàng sợ hãi vội vàng chạy đến.  “Đừng qua đây, chút thương tích nhỏ này, ta vẫn có thể đứng lên được…”.  Hoàng Nham nén nhịn đau đơn, ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo, phẩy tay chặn Mai Tử Viêm lại, muốn cố gắng giãy giụa đứng dậy.  “Ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống đi”.  Nhưng còn chưa đợi hắn ta đứng dậy, một âm thanh lạnh băng vô tình truyền đến, Lâm Nhất như một tia chớp tung ra cú đá.  Hoàng Nham quỳ một gối trên nền đất lập tức bị đá văng ra ngoài, kèm theo tiếng gió rít, cơ thể hắn ta đập mạnh lên góc tường của Ngự Thư Đường.  Rầm!  Âm thanh va đập cực lớn khiến người nghe không khỏi giật giật khoé miệng, quả thực không dám tưởng tượng cú đạp này nặng đến mức nào.  Hoàng Nham từ từ trượt xuống, đầu lệch sang một bên, đã hoàn toàn ngất xỉu.  Bốn phía yên lặng như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang vẻ không thể tin nhìn về phía Lâm Nhất. Hoàn toàn không dám tin, một nhân tài đến từ thế lực cấp bá chủ lại bị Lâm Nhất nhẹ nhàng tung ra một cú đá đã ngất xỉu luôn trên tường.  Cú đá bá đạo mà lạnh lùng này làm mọi người chấn động đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất ngước mắt lên nhìn, tay trái lại lập tức ngưng tụ thành một ấn ký khủng khiếp nào đó.  Tựa như hoa sen không ướt nước, lại như nhật nguyệt không ở trên trời.  Thình lình sát ý ngập trời như một ngọn núi nguy nga hùng vĩ ập xuống, nặng nề như vực sâu, phạm vi nghìn mét xung quanh, đến cả hoa cỏ cũng không thể lay động.  Sát ý cỡ này khiến sát ý trên người Lâm Nhất chồng lên nhau tăng lên gấp bảy lần, đạt đến mức độ khiến người thuộc cảnh giới Huyền Dương đại thành cũng không thể coi thường, cực kỳ đáng sợ.  Thần sắc trong đáy mắt Hoàng Nham đã ngập vẻ kinh hoàng, vội vàng rút lại ý coi thường mà dốc toàn lực để lấy Chân nguyên hộ thể.  Thất Sát Quyền, chúng sanh phẫn nộ!  Nhưng làm gì có cơ hội này nữa, đi kèm với quyền mang được tung ra, uy lực khủng khiếp của Thất Sát Ấn bùng nổ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ. Trong một thoáng, đất trời rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, bầu trời biến sắc.  Quyền mang kia in lên ngực của Hoàng Nham, hắn ta quả thực chưa hề bật lui lại nhưng trên ngực hắn ta lại từ từ lõm xuống bằng tốc độ vô cùng quái dị.  Sương sườn của hắn gãy sạch, ngũ tạng lục phủ xuất hiện từng đường nứt mảnh, bị sát ý bao hàm trong quyền mang nhào nặn vặn xoắn.  Phụt!  Nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt vốn hồng nhuận của Hoàng Nham lập tức trắng bệch như tờ giấy, đau đến mức quỳ gối trên nền đất.  “Hoàng huynh, huynh không sao chứ!”, Mai Tử Viêm bàng hoàng sợ hãi vội vàng chạy đến.  “Đừng qua đây, chút thương tích nhỏ này, ta vẫn có thể đứng lên được…”.  Hoàng Nham nén nhịn đau đơn, ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo, phẩy tay chặn Mai Tử Viêm lại, muốn cố gắng giãy giụa đứng dậy.  “Ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống đi”.  Nhưng còn chưa đợi hắn ta đứng dậy, một âm thanh lạnh băng vô tình truyền đến, Lâm Nhất như một tia chớp tung ra cú đá.  Hoàng Nham quỳ một gối trên nền đất lập tức bị đá văng ra ngoài, kèm theo tiếng gió rít, cơ thể hắn ta đập mạnh lên góc tường của Ngự Thư Đường.  Rầm!  Âm thanh va đập cực lớn khiến người nghe không khỏi giật giật khoé miệng, quả thực không dám tưởng tượng cú đạp này nặng đến mức nào.  Hoàng Nham từ từ trượt xuống, đầu lệch sang một bên, đã hoàn toàn ngất xỉu.  Bốn phía yên lặng như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang vẻ không thể tin nhìn về phía Lâm Nhất. Hoàn toàn không dám tin, một nhân tài đến từ thế lực cấp bá chủ lại bị Lâm Nhất nhẹ nhàng tung ra một cú đá đã ngất xỉu luôn trên tường.  Cú đá bá đạo mà lạnh lùng này làm mọi người chấn động đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả.  

Chương 1871