“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1880

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một kiếm vung ra, Chân nguyên xao động, kiếm quang sắc bén tràn ngập từng trận hàn mang lạnh đến thấu xương.  Chu Tần cười không nói gì, Chân nguyên khắp toàn thân bỗng nổ tung tựa như con yêu thú cổ xưa đang gào thét, bộc phát ra thanh uy khủng khiếp, sau đó nện ra một quyền.  Rầm!  Kiếm mang nổ tung tựa như tiếng sấm rền giữa đồng bằng, đinh tai nhức óc. Kiếm thế còn chưa kịp áp sát Chu Tần đã bị nện cho nát vụn, trong không trung xuất hiện từng vòng dư âm tựa như sóng nước dần lan ra.  “Kiếm pháp này có quá nhiều chỗ sơ hở”.  Tiền bối Đường Du nhìn thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, với thực lực của Liễu Vân Yên không đến mức phải có nhiều sơ hở như thế. Hơn nữa Chu Tần kia dường như đã sớm dự liệu được tình huống này, không muốn cho Liễu Vân Yên có bất kỳ cơ hội để lật ngược tình thế nào.  “Liễu Vân Yên, lại tiếp một quyền của ta!”  Trong tiếng quát lớn, Chu Tần cong người lao về phía trước dứt khoát xông thẳng vào bên trong khu vực kiếm thuật mênh mông vừa mới được ngưng tụ tại của Liễu Vân Yên. Giống như một con yêu thú, chẳng đếm xỉa gì đến xung quang mà lao đến như phát điên, một quyền nện ra nhắm thẳng vào đầu mũi kiếm.  Keng!  Bỗng nhiên, thân kiếm rung lên không ngừng, Liễu Vân Yên cực kỳ bất ngờ, cơ thể điên cuồng lui lại mà thanh trường kiếm trong tay thì thiếu chút nữa bị chấn văng ra ngoài.  Mạnh quá, chiếm được ưu thế, Chu Tần này liền chẳng coi ai ra gì, hoàn toàn không cho Liễu Vân Yên có cơ hội để phát huy thực lực của mình.  “Tiếp nữa!”  Chiếm ưu thế lớn, Chu Tần cảm thấy phần thắng đã trong tầm tay, bật cười dữ tợn một tiếng, khắp người từ trên xuống dưới bao trùm luồng ánh sáng màu xanh.  Rầm! Rầm! Rầm!  Quyền mang nổ tung, Chu Tần tấn công điên cuồng, thậm chí còn không hề né tránh những luồng kiếm mang không nguy hiểm, cứ hung hãn mà áp sát như vậy.  Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, trong lòng lại nổi lên chút bất an, cứ như vậy thì thực sự không ổn.  Chu Tần này rõ ràng là muốn lợi dụng khúc mắc trong lòng của Liễu Vân Yên để thừa thế đánh bại Liễu Vân Yên.  Nếu không, một khi Liễu Vân Yên bình tĩnh lại thì thắng thua sẽ khó mà nói trước được, thực lực của hai người vốn dĩ không chênh lệch nhiều. Nhưng cục diện bây giờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Liễu Vân Yên sợ là rất khó để đảo ngược được tình thế.  Chỉ là cô gái này, dung nhan của nàng ta trong thời gian hơn một tháng này đã tiều tuỵ nhiều, sự kiên trì trong lòng đều viết hết lên mặt.  Không, không chỉ là một tháng, từ khi lần đầu tiên hắn gặp cô gái này thì đối phương đã luôn kiên trì, nàng ta vẫn luôn không ngừng cố gắng.  Nếu nàng ta có thể ổn định được tinh thần, với thực lực của mình mà muốn chiến thắng đối phương thì không hề khó.  Phụt!  Sau mười chiêu, Chu Tần cong người về phía trước tung ra một quyền đánh bay cả người Liễu Vân Yên ra khiến nàng ta ói ra một ngụm máu.  “Quả nhiên, quá yếu”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một kiếm vung ra, Chân nguyên xao động, kiếm quang sắc bén tràn ngập từng trận hàn mang lạnh đến thấu xương.  Chu Tần cười không nói gì, Chân nguyên khắp toàn thân bỗng nổ tung tựa như con yêu thú cổ xưa đang gào thét, bộc phát ra thanh uy khủng khiếp, sau đó nện ra một quyền.  Rầm!  Kiếm mang nổ tung tựa như tiếng sấm rền giữa đồng bằng, đinh tai nhức óc. Kiếm thế còn chưa kịp áp sát Chu Tần đã bị nện cho nát vụn, trong không trung xuất hiện từng vòng dư âm tựa như sóng nước dần lan ra.  “Kiếm pháp này có quá nhiều chỗ sơ hở”.  Tiền bối Đường Du nhìn thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, với thực lực của Liễu Vân Yên không đến mức phải có nhiều sơ hở như thế. Hơn nữa Chu Tần kia dường như đã sớm dự liệu được tình huống này, không muốn cho Liễu Vân Yên có bất kỳ cơ hội để lật ngược tình thế nào.  “Liễu Vân Yên, lại tiếp một quyền của ta!”  Trong tiếng quát lớn, Chu Tần cong người lao về phía trước dứt khoát xông thẳng vào bên trong khu vực kiếm thuật mênh mông vừa mới được ngưng tụ tại của Liễu Vân Yên. Giống như một con yêu thú, chẳng đếm xỉa gì đến xung quang mà lao đến như phát điên, một quyền nện ra nhắm thẳng vào đầu mũi kiếm.  Keng!  Bỗng nhiên, thân kiếm rung lên không ngừng, Liễu Vân Yên cực kỳ bất ngờ, cơ thể điên cuồng lui lại mà thanh trường kiếm trong tay thì thiếu chút nữa bị chấn văng ra ngoài.  Mạnh quá, chiếm được ưu thế, Chu Tần này liền chẳng coi ai ra gì, hoàn toàn không cho Liễu Vân Yên có cơ hội để phát huy thực lực của mình.  “Tiếp nữa!”  Chiếm ưu thế lớn, Chu Tần cảm thấy phần thắng đã trong tầm tay, bật cười dữ tợn một tiếng, khắp người từ trên xuống dưới bao trùm luồng ánh sáng màu xanh.  Rầm! Rầm! Rầm!  Quyền mang nổ tung, Chu Tần tấn công điên cuồng, thậm chí còn không hề né tránh những luồng kiếm mang không nguy hiểm, cứ hung hãn mà áp sát như vậy.  Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, trong lòng lại nổi lên chút bất an, cứ như vậy thì thực sự không ổn.  Chu Tần này rõ ràng là muốn lợi dụng khúc mắc trong lòng của Liễu Vân Yên để thừa thế đánh bại Liễu Vân Yên.  Nếu không, một khi Liễu Vân Yên bình tĩnh lại thì thắng thua sẽ khó mà nói trước được, thực lực của hai người vốn dĩ không chênh lệch nhiều. Nhưng cục diện bây giờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Liễu Vân Yên sợ là rất khó để đảo ngược được tình thế.  Chỉ là cô gái này, dung nhan của nàng ta trong thời gian hơn một tháng này đã tiều tuỵ nhiều, sự kiên trì trong lòng đều viết hết lên mặt.  Không, không chỉ là một tháng, từ khi lần đầu tiên hắn gặp cô gái này thì đối phương đã luôn kiên trì, nàng ta vẫn luôn không ngừng cố gắng.  Nếu nàng ta có thể ổn định được tinh thần, với thực lực của mình mà muốn chiến thắng đối phương thì không hề khó.  Phụt!  Sau mười chiêu, Chu Tần cong người về phía trước tung ra một quyền đánh bay cả người Liễu Vân Yên ra khiến nàng ta ói ra một ngụm máu.  “Quả nhiên, quá yếu”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một kiếm vung ra, Chân nguyên xao động, kiếm quang sắc bén tràn ngập từng trận hàn mang lạnh đến thấu xương.  Chu Tần cười không nói gì, Chân nguyên khắp toàn thân bỗng nổ tung tựa như con yêu thú cổ xưa đang gào thét, bộc phát ra thanh uy khủng khiếp, sau đó nện ra một quyền.  Rầm!  Kiếm mang nổ tung tựa như tiếng sấm rền giữa đồng bằng, đinh tai nhức óc. Kiếm thế còn chưa kịp áp sát Chu Tần đã bị nện cho nát vụn, trong không trung xuất hiện từng vòng dư âm tựa như sóng nước dần lan ra.  “Kiếm pháp này có quá nhiều chỗ sơ hở”.  Tiền bối Đường Du nhìn thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, với thực lực của Liễu Vân Yên không đến mức phải có nhiều sơ hở như thế. Hơn nữa Chu Tần kia dường như đã sớm dự liệu được tình huống này, không muốn cho Liễu Vân Yên có bất kỳ cơ hội để lật ngược tình thế nào.  “Liễu Vân Yên, lại tiếp một quyền của ta!”  Trong tiếng quát lớn, Chu Tần cong người lao về phía trước dứt khoát xông thẳng vào bên trong khu vực kiếm thuật mênh mông vừa mới được ngưng tụ tại của Liễu Vân Yên. Giống như một con yêu thú, chẳng đếm xỉa gì đến xung quang mà lao đến như phát điên, một quyền nện ra nhắm thẳng vào đầu mũi kiếm.  Keng!  Bỗng nhiên, thân kiếm rung lên không ngừng, Liễu Vân Yên cực kỳ bất ngờ, cơ thể điên cuồng lui lại mà thanh trường kiếm trong tay thì thiếu chút nữa bị chấn văng ra ngoài.  Mạnh quá, chiếm được ưu thế, Chu Tần này liền chẳng coi ai ra gì, hoàn toàn không cho Liễu Vân Yên có cơ hội để phát huy thực lực của mình.  “Tiếp nữa!”  Chiếm ưu thế lớn, Chu Tần cảm thấy phần thắng đã trong tầm tay, bật cười dữ tợn một tiếng, khắp người từ trên xuống dưới bao trùm luồng ánh sáng màu xanh.  Rầm! Rầm! Rầm!  Quyền mang nổ tung, Chu Tần tấn công điên cuồng, thậm chí còn không hề né tránh những luồng kiếm mang không nguy hiểm, cứ hung hãn mà áp sát như vậy.  Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, trong lòng lại nổi lên chút bất an, cứ như vậy thì thực sự không ổn.  Chu Tần này rõ ràng là muốn lợi dụng khúc mắc trong lòng của Liễu Vân Yên để thừa thế đánh bại Liễu Vân Yên.  Nếu không, một khi Liễu Vân Yên bình tĩnh lại thì thắng thua sẽ khó mà nói trước được, thực lực của hai người vốn dĩ không chênh lệch nhiều. Nhưng cục diện bây giờ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Liễu Vân Yên sợ là rất khó để đảo ngược được tình thế.  Chỉ là cô gái này, dung nhan của nàng ta trong thời gian hơn một tháng này đã tiều tuỵ nhiều, sự kiên trì trong lòng đều viết hết lên mặt.  Không, không chỉ là một tháng, từ khi lần đầu tiên hắn gặp cô gái này thì đối phương đã luôn kiên trì, nàng ta vẫn luôn không ngừng cố gắng.  Nếu nàng ta có thể ổn định được tinh thần, với thực lực của mình mà muốn chiến thắng đối phương thì không hề khó.  Phụt!  Sau mười chiêu, Chu Tần cong người về phía trước tung ra một quyền đánh bay cả người Liễu Vân Yên ra khiến nàng ta ói ra một ngụm máu.  “Quả nhiên, quá yếu”. 

Chương 1880