“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1890

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhếch môi, lười nhác đáp, lời còn chưa dứt, tay phải cầm kiếm đột nhiên rung lên.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Một tia điện sáng rực nổi lên từ trên thân kiếm, tất cả mọi người lập tức bị chói mắt, ngay sau đó mới khôi phục lại như ban đầu.  Đợi đến khi hai mắt bình thường trở lại, họ vừa nhìn qua thì mặt chợt biến sắc.  Không biết từ khi nào, một khe rãnh sâu gần một trăm mét đã kéo dài từ dưới chân Lâm Nhất ngang qua người Giang Dật.  Trước nhát kiếm này, ánh lửa bốc lên từ trên người Giang Dật đã trở nên mờ nhạt, khí thế lập tức giảm xuống mức thấp nhất.  Không được bao nhiêu người có thể thấy rõ rốt cuộc nhát kiếm này đã đâm ra bằng cách nào. Số ít cao thủ có thể thấy rõ đều vô cùng kinh ngạc, tâm trạng như dời sông lấp biển.  Sắc mặt Giang Dật trắng bệch, tay phải rũ xuống bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, tim đập thình thịch, hoàn toàn không cách nào dừng lại.  Cố ý!  Là do đối phương cố ý chém lệch một tấc để trượt qua người hắn ta.  Sau khi tu luyện Bá Kiếm đến thức thứ hai, Lâm Nhất đã có thể thi triển dễ dàng thức Bôn Lôi Trảm Điện thứ nhất này, không cần lấy đà cũng có thể đâm ra trong chớp mắt.  Nếu như lấy đà mới thi triển, tạo ra dị tượng, uy lực của nó sẽ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với những gì nhìn thấy trước mắt.  “Vẫn chưa đủ sao?”  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, những đám mây điện mù mịt ùn ùn kéo đến, tiếng sấm tạo ra từ kiếm ý điên cuồng hội tụ trên đầu hắn.  Trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một vòng xoáy mây điện khủng khiếp, vòng xoáy đó không ngừng kéo dài trong mắt mọi người, từ từ hạ xuống như muốn trốn vào trong cơ thể Lâm Nhất.  Bôn Lôi Trảm Điện, thủ thế chờ đợi!  “Ta nhận thua”.  Cuối cùng vẻ kinh hãi cũng lộ ra trong mắt Giang Dật, hắn ta cắn răng nói ra ba chữ mà hắn ta đã yêu cầu Lâm Nhất nói.  “Cảm ơn đã nhường”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, dị tượng chấn động biến mất như thể chỉ là một ảo giác, giống như mọi người đều không ngờ trận đấu này sẽ kết thúc với Giang Dật chủ động nhận thua.  Trên khán đài yên tĩnh không có một tiếng động, mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Lâm Nhất.  Không ai có thể liệu trước được rằng người thiếu niên thoạt nhìn bình thường này lại giành chiến thắng ngay cả khi Giang Dật thi triển Hỗn Nguyên Cửu Biến.  Điều bất ngờ hơn nữa là Giang Dật, một trong mười người đứng đầu nội môn Càn Vân Tông này lại chủ động nhận thua.   Đến lúc này phong thái của nhát kiếm ấy vẫn khiến người ta chưa hoàn hồn lại được, thực sự quá chấn động.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhếch môi, lười nhác đáp, lời còn chưa dứt, tay phải cầm kiếm đột nhiên rung lên.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Một tia điện sáng rực nổi lên từ trên thân kiếm, tất cả mọi người lập tức bị chói mắt, ngay sau đó mới khôi phục lại như ban đầu.  Đợi đến khi hai mắt bình thường trở lại, họ vừa nhìn qua thì mặt chợt biến sắc.  Không biết từ khi nào, một khe rãnh sâu gần một trăm mét đã kéo dài từ dưới chân Lâm Nhất ngang qua người Giang Dật.  Trước nhát kiếm này, ánh lửa bốc lên từ trên người Giang Dật đã trở nên mờ nhạt, khí thế lập tức giảm xuống mức thấp nhất.  Không được bao nhiêu người có thể thấy rõ rốt cuộc nhát kiếm này đã đâm ra bằng cách nào. Số ít cao thủ có thể thấy rõ đều vô cùng kinh ngạc, tâm trạng như dời sông lấp biển.  Sắc mặt Giang Dật trắng bệch, tay phải rũ xuống bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, tim đập thình thịch, hoàn toàn không cách nào dừng lại.  Cố ý!  Là do đối phương cố ý chém lệch một tấc để trượt qua người hắn ta.  Sau khi tu luyện Bá Kiếm đến thức thứ hai, Lâm Nhất đã có thể thi triển dễ dàng thức Bôn Lôi Trảm Điện thứ nhất này, không cần lấy đà cũng có thể đâm ra trong chớp mắt.  Nếu như lấy đà mới thi triển, tạo ra dị tượng, uy lực của nó sẽ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với những gì nhìn thấy trước mắt.  “Vẫn chưa đủ sao?”  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, những đám mây điện mù mịt ùn ùn kéo đến, tiếng sấm tạo ra từ kiếm ý điên cuồng hội tụ trên đầu hắn.  Trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một vòng xoáy mây điện khủng khiếp, vòng xoáy đó không ngừng kéo dài trong mắt mọi người, từ từ hạ xuống như muốn trốn vào trong cơ thể Lâm Nhất.  Bôn Lôi Trảm Điện, thủ thế chờ đợi!  “Ta nhận thua”.  Cuối cùng vẻ kinh hãi cũng lộ ra trong mắt Giang Dật, hắn ta cắn răng nói ra ba chữ mà hắn ta đã yêu cầu Lâm Nhất nói.  “Cảm ơn đã nhường”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, dị tượng chấn động biến mất như thể chỉ là một ảo giác, giống như mọi người đều không ngờ trận đấu này sẽ kết thúc với Giang Dật chủ động nhận thua.  Trên khán đài yên tĩnh không có một tiếng động, mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Lâm Nhất.  Không ai có thể liệu trước được rằng người thiếu niên thoạt nhìn bình thường này lại giành chiến thắng ngay cả khi Giang Dật thi triển Hỗn Nguyên Cửu Biến.  Điều bất ngờ hơn nữa là Giang Dật, một trong mười người đứng đầu nội môn Càn Vân Tông này lại chủ động nhận thua.   Đến lúc này phong thái của nhát kiếm ấy vẫn khiến người ta chưa hoàn hồn lại được, thực sự quá chấn động.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhếch môi, lười nhác đáp, lời còn chưa dứt, tay phải cầm kiếm đột nhiên rung lên.  Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  Một tia điện sáng rực nổi lên từ trên thân kiếm, tất cả mọi người lập tức bị chói mắt, ngay sau đó mới khôi phục lại như ban đầu.  Đợi đến khi hai mắt bình thường trở lại, họ vừa nhìn qua thì mặt chợt biến sắc.  Không biết từ khi nào, một khe rãnh sâu gần một trăm mét đã kéo dài từ dưới chân Lâm Nhất ngang qua người Giang Dật.  Trước nhát kiếm này, ánh lửa bốc lên từ trên người Giang Dật đã trở nên mờ nhạt, khí thế lập tức giảm xuống mức thấp nhất.  Không được bao nhiêu người có thể thấy rõ rốt cuộc nhát kiếm này đã đâm ra bằng cách nào. Số ít cao thủ có thể thấy rõ đều vô cùng kinh ngạc, tâm trạng như dời sông lấp biển.  Sắc mặt Giang Dật trắng bệch, tay phải rũ xuống bắt đầu run rẩy mất kiểm soát, tim đập thình thịch, hoàn toàn không cách nào dừng lại.  Cố ý!  Là do đối phương cố ý chém lệch một tấc để trượt qua người hắn ta.  Sau khi tu luyện Bá Kiếm đến thức thứ hai, Lâm Nhất đã có thể thi triển dễ dàng thức Bôn Lôi Trảm Điện thứ nhất này, không cần lấy đà cũng có thể đâm ra trong chớp mắt.  Nếu như lấy đà mới thi triển, tạo ra dị tượng, uy lực của nó sẽ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với những gì nhìn thấy trước mắt.  “Vẫn chưa đủ sao?”  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, những đám mây điện mù mịt ùn ùn kéo đến, tiếng sấm tạo ra từ kiếm ý điên cuồng hội tụ trên đầu hắn.  Trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một vòng xoáy mây điện khủng khiếp, vòng xoáy đó không ngừng kéo dài trong mắt mọi người, từ từ hạ xuống như muốn trốn vào trong cơ thể Lâm Nhất.  Bôn Lôi Trảm Điện, thủ thế chờ đợi!  “Ta nhận thua”.  Cuối cùng vẻ kinh hãi cũng lộ ra trong mắt Giang Dật, hắn ta cắn răng nói ra ba chữ mà hắn ta đã yêu cầu Lâm Nhất nói.  “Cảm ơn đã nhường”.  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, dị tượng chấn động biến mất như thể chỉ là một ảo giác, giống như mọi người đều không ngờ trận đấu này sẽ kết thúc với Giang Dật chủ động nhận thua.  Trên khán đài yên tĩnh không có một tiếng động, mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Lâm Nhất.  Không ai có thể liệu trước được rằng người thiếu niên thoạt nhìn bình thường này lại giành chiến thắng ngay cả khi Giang Dật thi triển Hỗn Nguyên Cửu Biến.  Điều bất ngờ hơn nữa là Giang Dật, một trong mười người đứng đầu nội môn Càn Vân Tông này lại chủ động nhận thua.   Đến lúc này phong thái của nhát kiếm ấy vẫn khiến người ta chưa hoàn hồn lại được, thực sự quá chấn động.  

Chương 1890