“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1900
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng kỳ tích vẫn không thể xuất hiện. Trong tích tắc, Trần Vũ lại tung chiêu. Sau hai chiêu, khí thế cuồng bạo trên người hắn ta bùng nổ, đại thế mênh mông như mây điện cuồn cuộn mang tới áp lực thật lớn. Chỉ với thanh thế này đã làm cho Liễu Vân Yên chống đỡ một cách khó khăn. “Dừng tại đây đi!” Vẻ lạnh lùng lướt qua trong đôi mắt đầy nham hiểm của Trần Vũ, ngay sau đó chợt đóng băng lại, cổ tay hắn ta trở ngược, chiếc quạt xếp vẽ Linh văn này lập tức khép lại, chém xuống như một thanh kiếm. Lôi Vân Phá! Khí thế Bôn Lôi hội tụ từ bốn phía như những tia sáng dao động tập trung trong quạt xếp. Trong lúc nhất thời, một tia điện dài đến trăm trượng xuất hiện trong quạt xếp, nó như kiếm quang hạ xuống tựa hồ có thể chém cả núi sông. Nhìn sát chiêu đáng sợ này, ánh mắt Liễu Vân Yên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Chân nguyên trong cơ thể sôi trào tập trung hết vào trong thân kiếm, mạnh mẽ đỡ lấy. Khi hai tia kiếm quang va chạm nhau, một tiếng nổ rung trời vang vọng bốn phía, nhưng ngay sau đó, tia điện đáng sợ va chạm với kiếm thế của Liễu Vân Yên đánh vào người nàng ta. Phụt! Liễu Vân Yên hộc ra một búng máu, cơ thể mềm mại văng ra xa, sau đó rơi xuống một cách vô cùng chật vật, bước chân lảo đảo. “Vẫn chưa nhận thua à?” Trần Vũ chậm rãi đáp xuống đất, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhìn đối phương cười hỏi. Ánh mắt ấy tràn đầy đắc ý. Vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta không đáp, mười ngón tay chuyển động kết thủ ấn theo một cách cổ xưa nào đó. Ầm! Trong nháy mắt, vô số Linh văn xuất hiện, đan xen vào nhau quanh người nàng ta. Một uy thế đáng sợ bùng nổ trên người nàng ta, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc. “Đây là...” “Đây là khí tức của tiểu Thần thông!” Tất cả mọi người trên khán đài đều cảm nhận được bầu không khí khác thường, sắc mặt thay đổi. Trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ, Mặc Linh nhíu mày, khẽ lắc đầu. Trên sân đấu, Trần Vũ giật mình, sau đó lập tức thả lỏng, cười nhạo: “Đúng là cố chấp, với trình độ Linh văn của cô mà muốn thi triển tiểu Thần thông thì thật là ngây thơ. Ta sẽ khiến cô thua một cách sảng khoái hơn”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng kỳ tích vẫn không thể xuất hiện. Trong tích tắc, Trần Vũ lại tung chiêu. Sau hai chiêu, khí thế cuồng bạo trên người hắn ta bùng nổ, đại thế mênh mông như mây điện cuồn cuộn mang tới áp lực thật lớn. Chỉ với thanh thế này đã làm cho Liễu Vân Yên chống đỡ một cách khó khăn. “Dừng tại đây đi!” Vẻ lạnh lùng lướt qua trong đôi mắt đầy nham hiểm của Trần Vũ, ngay sau đó chợt đóng băng lại, cổ tay hắn ta trở ngược, chiếc quạt xếp vẽ Linh văn này lập tức khép lại, chém xuống như một thanh kiếm. Lôi Vân Phá! Khí thế Bôn Lôi hội tụ từ bốn phía như những tia sáng dao động tập trung trong quạt xếp. Trong lúc nhất thời, một tia điện dài đến trăm trượng xuất hiện trong quạt xếp, nó như kiếm quang hạ xuống tựa hồ có thể chém cả núi sông. Nhìn sát chiêu đáng sợ này, ánh mắt Liễu Vân Yên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Chân nguyên trong cơ thể sôi trào tập trung hết vào trong thân kiếm, mạnh mẽ đỡ lấy. Khi hai tia kiếm quang va chạm nhau, một tiếng nổ rung trời vang vọng bốn phía, nhưng ngay sau đó, tia điện đáng sợ va chạm với kiếm thế của Liễu Vân Yên đánh vào người nàng ta. Phụt! Liễu Vân Yên hộc ra một búng máu, cơ thể mềm mại văng ra xa, sau đó rơi xuống một cách vô cùng chật vật, bước chân lảo đảo. “Vẫn chưa nhận thua à?” Trần Vũ chậm rãi đáp xuống đất, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhìn đối phương cười hỏi. Ánh mắt ấy tràn đầy đắc ý. Vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta không đáp, mười ngón tay chuyển động kết thủ ấn theo một cách cổ xưa nào đó. Ầm! Trong nháy mắt, vô số Linh văn xuất hiện, đan xen vào nhau quanh người nàng ta. Một uy thế đáng sợ bùng nổ trên người nàng ta, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc. “Đây là...” “Đây là khí tức của tiểu Thần thông!” Tất cả mọi người trên khán đài đều cảm nhận được bầu không khí khác thường, sắc mặt thay đổi. Trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ, Mặc Linh nhíu mày, khẽ lắc đầu. Trên sân đấu, Trần Vũ giật mình, sau đó lập tức thả lỏng, cười nhạo: “Đúng là cố chấp, với trình độ Linh văn của cô mà muốn thi triển tiểu Thần thông thì thật là ngây thơ. Ta sẽ khiến cô thua một cách sảng khoái hơn”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng kỳ tích vẫn không thể xuất hiện. Trong tích tắc, Trần Vũ lại tung chiêu. Sau hai chiêu, khí thế cuồng bạo trên người hắn ta bùng nổ, đại thế mênh mông như mây điện cuồn cuộn mang tới áp lực thật lớn. Chỉ với thanh thế này đã làm cho Liễu Vân Yên chống đỡ một cách khó khăn. “Dừng tại đây đi!” Vẻ lạnh lùng lướt qua trong đôi mắt đầy nham hiểm của Trần Vũ, ngay sau đó chợt đóng băng lại, cổ tay hắn ta trở ngược, chiếc quạt xếp vẽ Linh văn này lập tức khép lại, chém xuống như một thanh kiếm. Lôi Vân Phá! Khí thế Bôn Lôi hội tụ từ bốn phía như những tia sáng dao động tập trung trong quạt xếp. Trong lúc nhất thời, một tia điện dài đến trăm trượng xuất hiện trong quạt xếp, nó như kiếm quang hạ xuống tựa hồ có thể chém cả núi sông. Nhìn sát chiêu đáng sợ này, ánh mắt Liễu Vân Yên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Chân nguyên trong cơ thể sôi trào tập trung hết vào trong thân kiếm, mạnh mẽ đỡ lấy. Khi hai tia kiếm quang va chạm nhau, một tiếng nổ rung trời vang vọng bốn phía, nhưng ngay sau đó, tia điện đáng sợ va chạm với kiếm thế của Liễu Vân Yên đánh vào người nàng ta. Phụt! Liễu Vân Yên hộc ra một búng máu, cơ thể mềm mại văng ra xa, sau đó rơi xuống một cách vô cùng chật vật, bước chân lảo đảo. “Vẫn chưa nhận thua à?” Trần Vũ chậm rãi đáp xuống đất, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhìn đối phương cười hỏi. Ánh mắt ấy tràn đầy đắc ý. Vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta không đáp, mười ngón tay chuyển động kết thủ ấn theo một cách cổ xưa nào đó. Ầm! Trong nháy mắt, vô số Linh văn xuất hiện, đan xen vào nhau quanh người nàng ta. Một uy thế đáng sợ bùng nổ trên người nàng ta, bão táp kéo đến, đất trời đổi sắc. “Đây là...” “Đây là khí tức của tiểu Thần thông!” Tất cả mọi người trên khán đài đều cảm nhận được bầu không khí khác thường, sắc mặt thay đổi. Trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ, Mặc Linh nhíu mày, khẽ lắc đầu. Trên sân đấu, Trần Vũ giật mình, sau đó lập tức thả lỏng, cười nhạo: “Đúng là cố chấp, với trình độ Linh văn của cô mà muốn thi triển tiểu Thần thông thì thật là ngây thơ. Ta sẽ khiến cô thua một cách sảng khoái hơn”.