“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1907
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… K1ch thích quá lớn khiến ba người hô hấp rối loạn, bắt đầu để lộ sơ hở. Chỉ cần Lâm Nhất đến gần, bọn họ ắt phải chết. Nhưng kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất không cho đám người này có cơ hội thoát thân. Hắn xoay người không chút do dự, duỗi tay đâm ra một kiếm. Mũi kiếm lóe sáng như sao trời, không ngừng phóng đại trước mặt ba người Tào Hưu, như hình với bóng, đuổi sát tốc độ lùi bước của bọn họ, không cho mấy người này có cơ hội xoay người. Thình thịch! Tình thế lập tức trở nên quái đản, thiếu niên áo xanh chỉ với một kiếm mà đã có thể liên tục ép lui ba người Tào Hưu. “Liều mạng!” Mắt thấy rơi vào thế bị động, lui cũng không thể lui, ba người đồng loạt thét lên một cách giận dữ, sau đó ra tay với xu thế sét đánh, chém về phía Lâm Nhất. BOANG...! Nhưng dường như Lâm Nhất đã sớm đoán được, thân kiếm vẽ một đường vòng cung lạnh lẽo từ dưới lên, tay ba người lập tức b ắn ra máu tươi. Bọn họ thét lên vì đau đớn, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp, kiếm Táng Hoa liên tục vung ra như giông tố ập đến. Phập! Phút chốc, Trần Vũ vốn đã bị thương trước đó giờ lại bị một kiếm đâm vào ngực, sau đó bị hất bay ra ngoài. Ánh mắt của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần, người của thư viện Lưu Vân, lập tức lóe sáng. Mỗi người lấy đà lao lên, đánh ra sát chiêu cực kỳ kh ủng bố. Nhưng ngay sau khi đánh bay Trần Vũ, Kim Ô Ấn sau lưng Lâm nhất phát ra hào quang sáng rực, hắn giang hai tay ra, hệt như Kim Ô lui về sau với tốc độ tia chớp, vừa khéo tránh thoát được nguy hiểm. Ầm ầm! Sát chiêu của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần bị thất bại, đánh thẳng xuống đất tạo thành một cái hố sâu, bụi bay mù trời, lan ra khắp bốn phía. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi hai người còn chưa kịp rời đi thì Lâm Nhất vừa nãy mới điên cuồng lui ra giờ lại lao đến như tia chớp. Giữa không trung, một luồng kiếm quang mênh mông mà bá khí, hệt như ánh trăng sáng rực, vô tình chém xuống. Kiếm như trăng sáng, trăng sáng như lửa! Luồng kiếm quang này được thi triển dựa trên kiếm quyết tầng chín đỉnh phong, mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều người đang quan sát cuộc chiến đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào hai người Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần. Phụt! Chân nguyên hộ thể của bọn họ đã xuất hiện một vài vết nứt, khắp người đầy những vết thương đầm đìa máu tươi. “Tên này… Rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào?” Hai người lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ trong tình huống cả hai liên hợp chống đỡ, luồng kiếm quang như trăng kia vẫn có thể gây tổn thương cho bọn họ. Đối phương chỉ mới đạt đến tu vi Âm Huyền viên mãn đỉnh phong mà thôi, dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đáng sợ đến mức đó được. Rốt cuộc hắn đã tu luyện công pháp gì?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… K1ch thích quá lớn khiến ba người hô hấp rối loạn, bắt đầu để lộ sơ hở. Chỉ cần Lâm Nhất đến gần, bọn họ ắt phải chết. Nhưng kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất không cho đám người này có cơ hội thoát thân. Hắn xoay người không chút do dự, duỗi tay đâm ra một kiếm. Mũi kiếm lóe sáng như sao trời, không ngừng phóng đại trước mặt ba người Tào Hưu, như hình với bóng, đuổi sát tốc độ lùi bước của bọn họ, không cho mấy người này có cơ hội xoay người. Thình thịch! Tình thế lập tức trở nên quái đản, thiếu niên áo xanh chỉ với một kiếm mà đã có thể liên tục ép lui ba người Tào Hưu. “Liều mạng!” Mắt thấy rơi vào thế bị động, lui cũng không thể lui, ba người đồng loạt thét lên một cách giận dữ, sau đó ra tay với xu thế sét đánh, chém về phía Lâm Nhất. BOANG...! Nhưng dường như Lâm Nhất đã sớm đoán được, thân kiếm vẽ một đường vòng cung lạnh lẽo từ dưới lên, tay ba người lập tức b ắn ra máu tươi. Bọn họ thét lên vì đau đớn, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp, kiếm Táng Hoa liên tục vung ra như giông tố ập đến. Phập! Phút chốc, Trần Vũ vốn đã bị thương trước đó giờ lại bị một kiếm đâm vào ngực, sau đó bị hất bay ra ngoài. Ánh mắt của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần, người của thư viện Lưu Vân, lập tức lóe sáng. Mỗi người lấy đà lao lên, đánh ra sát chiêu cực kỳ kh ủng bố. Nhưng ngay sau khi đánh bay Trần Vũ, Kim Ô Ấn sau lưng Lâm nhất phát ra hào quang sáng rực, hắn giang hai tay ra, hệt như Kim Ô lui về sau với tốc độ tia chớp, vừa khéo tránh thoát được nguy hiểm. Ầm ầm! Sát chiêu của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần bị thất bại, đánh thẳng xuống đất tạo thành một cái hố sâu, bụi bay mù trời, lan ra khắp bốn phía. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi hai người còn chưa kịp rời đi thì Lâm Nhất vừa nãy mới điên cuồng lui ra giờ lại lao đến như tia chớp. Giữa không trung, một luồng kiếm quang mênh mông mà bá khí, hệt như ánh trăng sáng rực, vô tình chém xuống. Kiếm như trăng sáng, trăng sáng như lửa! Luồng kiếm quang này được thi triển dựa trên kiếm quyết tầng chín đỉnh phong, mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều người đang quan sát cuộc chiến đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào hai người Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần. Phụt! Chân nguyên hộ thể của bọn họ đã xuất hiện một vài vết nứt, khắp người đầy những vết thương đầm đìa máu tươi. “Tên này… Rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào?” Hai người lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ trong tình huống cả hai liên hợp chống đỡ, luồng kiếm quang như trăng kia vẫn có thể gây tổn thương cho bọn họ. Đối phương chỉ mới đạt đến tu vi Âm Huyền viên mãn đỉnh phong mà thôi, dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đáng sợ đến mức đó được. Rốt cuộc hắn đã tu luyện công pháp gì?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… K1ch thích quá lớn khiến ba người hô hấp rối loạn, bắt đầu để lộ sơ hở. Chỉ cần Lâm Nhất đến gần, bọn họ ắt phải chết. Nhưng kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất không cho đám người này có cơ hội thoát thân. Hắn xoay người không chút do dự, duỗi tay đâm ra một kiếm. Mũi kiếm lóe sáng như sao trời, không ngừng phóng đại trước mặt ba người Tào Hưu, như hình với bóng, đuổi sát tốc độ lùi bước của bọn họ, không cho mấy người này có cơ hội xoay người. Thình thịch! Tình thế lập tức trở nên quái đản, thiếu niên áo xanh chỉ với một kiếm mà đã có thể liên tục ép lui ba người Tào Hưu. “Liều mạng!” Mắt thấy rơi vào thế bị động, lui cũng không thể lui, ba người đồng loạt thét lên một cách giận dữ, sau đó ra tay với xu thế sét đánh, chém về phía Lâm Nhất. BOANG...! Nhưng dường như Lâm Nhất đã sớm đoán được, thân kiếm vẽ một đường vòng cung lạnh lẽo từ dưới lên, tay ba người lập tức b ắn ra máu tươi. Bọn họ thét lên vì đau đớn, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp, kiếm Táng Hoa liên tục vung ra như giông tố ập đến. Phập! Phút chốc, Trần Vũ vốn đã bị thương trước đó giờ lại bị một kiếm đâm vào ngực, sau đó bị hất bay ra ngoài. Ánh mắt của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần, người của thư viện Lưu Vân, lập tức lóe sáng. Mỗi người lấy đà lao lên, đánh ra sát chiêu cực kỳ kh ủng bố. Nhưng ngay sau khi đánh bay Trần Vũ, Kim Ô Ấn sau lưng Lâm nhất phát ra hào quang sáng rực, hắn giang hai tay ra, hệt như Kim Ô lui về sau với tốc độ tia chớp, vừa khéo tránh thoát được nguy hiểm. Ầm ầm! Sát chiêu của Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần bị thất bại, đánh thẳng xuống đất tạo thành một cái hố sâu, bụi bay mù trời, lan ra khắp bốn phía. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi hai người còn chưa kịp rời đi thì Lâm Nhất vừa nãy mới điên cuồng lui ra giờ lại lao đến như tia chớp. Giữa không trung, một luồng kiếm quang mênh mông mà bá khí, hệt như ánh trăng sáng rực, vô tình chém xuống. Kiếm như trăng sáng, trăng sáng như lửa! Luồng kiếm quang này được thi triển dựa trên kiếm quyết tầng chín đỉnh phong, mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều người đang quan sát cuộc chiến đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào hai người Tào Hưu và Bạch Ngọc Thần. Phụt! Chân nguyên hộ thể của bọn họ đã xuất hiện một vài vết nứt, khắp người đầy những vết thương đầm đìa máu tươi. “Tên này… Rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào?” Hai người lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ trong tình huống cả hai liên hợp chống đỡ, luồng kiếm quang như trăng kia vẫn có thể gây tổn thương cho bọn họ. Đối phương chỉ mới đạt đến tu vi Âm Huyền viên mãn đỉnh phong mà thôi, dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đáng sợ đến mức đó được. Rốt cuộc hắn đã tu luyện công pháp gì?