“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1923
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng sợ… thế mà lại tiếp được một đao này, nhưng vẫn hơi miễn cưỡng”. “Dù gì cũng là yêu nghiệt được Bắc Tuyết sơn trang đặc biệt bồi dưỡng, sau khi bộc lộ ra sức mạnh thực sự thì chỉ một đao đã làm cho Lâm Nhất bị thương đến mức này”. “Trận chiến này đã không còn nhiều kịch tính nữa rồi”. … Người của thư viện Thiên Phủ gồm Đường Du, Mặc Linh, Liễu Vân Yên và Mục Tuyết đều thoáng vẻ lo lắng. Cách biệt tu vi cảnh giới vẫn là quá lớn, hôm qua Lâm Nhất dùng Một thoáng phồn hoa, Kiếm lệnh hoa nở đã có thể đấu lại được với bốn người La Thâm, Trần Vũ về Chân nguyên, thậm chí kết hợp với kiếm ý đã chiếm được chút ưu thế. Nhưng hôm nay, khi đối mặt với Tào Thần đã dùng sức mạnh thực sự của mình thì cách biệt vẫn là quá lớn. Công pháp thượng cổ hiếm có Tử Diên Kiếm Quyết đương nhiên có chỗ nghịch thiên của mình, có thể khiến Lâm Nhất lấy một địch mười, cũng có thể dùng kiếm ý trấn áp đối phương. Nhưng nếu như cảnh giới cách biệt quá lớn thì vẫn hơi miễn cưỡng. “Chút thực lực này còn muốn khiêu chiến Tào Thần, đám người của thư viện Thiên Phủ kia có phần tự tin thái quá”. “Hoàn toàn không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn”.Có người của thư viện Tử Lô nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ vui mừng, đắc ý nói. Chỉ có ông lão áo tím dẫn đội tỏ ra nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, quả thật Tào Chấn đã chiếm ưu thế trong nhát đao vừa rồi, nhưng Lâm Nhất cũng không chịu thiệt quá lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Với tu vi thể xác của hắn hoàn toàn còn sức để đánh thêm một trận!” Các trưởng lão tinh mắt khác cũng không thả lỏng quá mức, dù sao vẫn chưa đến cuối cùng, mọi người đều không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều lúc này họ đã yên tâm hơn rất nhiều. Dù cho Lâm Nhất có kỳ ngộ, khi đứng trước Tào Chấn với cảnh giới Dương Huyền đại thành vẫn không chiếm được một chút ưu thế. “Kiếm quyết của ngươi cũng khá là mạnh đấy”. Trong sân, Tào Chấn nhìn Lâm Nhất đáp xuống đất cách đó không xa, khen một câu. Trước nhát đao dùng hết toàn lực này, ngay cả nhân tài kiệt xuất cùng cảnh giới cũng không dám ngông cuồng đỡ trực tiếp. Nhưng Lâm Nhất không chỉ đỡ được mà còn chỉ bị thương nhẹ, quả thật khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác. “Tu vi này quả nhiên đáng sợ...” Lâm Nhất nhìn vết thương trên người mình, vẻ lạnh lùng trên mặt càng thêm sắc bén. Sau khi hắn thăng lên Tử Phủ, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt lớn như thế trong giao chiến bằng chân nguyên. Cả hai bên đều tung một chiêu và không sử dụng võ kỹ, nhưng chênh lệch lại rõ ràng. Dù bốn người hôm qua cộng lại chỉ sợ còn không bằng một chiêu của người này, đao của hắn ta không thua kém gì so với kiếm Táng Hoa của hắn. “Ngươi thực sự nằm ngoài dự đoán của ta, có điều... đây mới chỉ là bắt đầu thôi!” Tào Chấn khịt mũi, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Trên hội trường tàn tạ, hai người lại lao vào đánh nhau, dư chấn dao động, cuộc chiến giữa đao và kiếm lại bắt đầu. Vẻ mặt Lâm Nhất trông rất nặng nề, khi Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng thôi động, kiếm Táng Hoa bộc phát ra kiếm thế kinh hoàng, mạnh mẽ va chạm với đao mang lạnh lẽo và tàn bạo kia. “Cảnh giới Dương Huyền đại thành...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng sợ… thế mà lại tiếp được một đao này, nhưng vẫn hơi miễn cưỡng”. “Dù gì cũng là yêu nghiệt được Bắc Tuyết sơn trang đặc biệt bồi dưỡng, sau khi bộc lộ ra sức mạnh thực sự thì chỉ một đao đã làm cho Lâm Nhất bị thương đến mức này”. “Trận chiến này đã không còn nhiều kịch tính nữa rồi”. … Người của thư viện Thiên Phủ gồm Đường Du, Mặc Linh, Liễu Vân Yên và Mục Tuyết đều thoáng vẻ lo lắng. Cách biệt tu vi cảnh giới vẫn là quá lớn, hôm qua Lâm Nhất dùng Một thoáng phồn hoa, Kiếm lệnh hoa nở đã có thể đấu lại được với bốn người La Thâm, Trần Vũ về Chân nguyên, thậm chí kết hợp với kiếm ý đã chiếm được chút ưu thế. Nhưng hôm nay, khi đối mặt với Tào Thần đã dùng sức mạnh thực sự của mình thì cách biệt vẫn là quá lớn. Công pháp thượng cổ hiếm có Tử Diên Kiếm Quyết đương nhiên có chỗ nghịch thiên của mình, có thể khiến Lâm Nhất lấy một địch mười, cũng có thể dùng kiếm ý trấn áp đối phương. Nhưng nếu như cảnh giới cách biệt quá lớn thì vẫn hơi miễn cưỡng. “Chút thực lực này còn muốn khiêu chiến Tào Thần, đám người của thư viện Thiên Phủ kia có phần tự tin thái quá”. “Hoàn toàn không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn”.Có người của thư viện Tử Lô nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ vui mừng, đắc ý nói. Chỉ có ông lão áo tím dẫn đội tỏ ra nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, quả thật Tào Chấn đã chiếm ưu thế trong nhát đao vừa rồi, nhưng Lâm Nhất cũng không chịu thiệt quá lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Với tu vi thể xác của hắn hoàn toàn còn sức để đánh thêm một trận!” Các trưởng lão tinh mắt khác cũng không thả lỏng quá mức, dù sao vẫn chưa đến cuối cùng, mọi người đều không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều lúc này họ đã yên tâm hơn rất nhiều. Dù cho Lâm Nhất có kỳ ngộ, khi đứng trước Tào Chấn với cảnh giới Dương Huyền đại thành vẫn không chiếm được một chút ưu thế. “Kiếm quyết của ngươi cũng khá là mạnh đấy”. Trong sân, Tào Chấn nhìn Lâm Nhất đáp xuống đất cách đó không xa, khen một câu. Trước nhát đao dùng hết toàn lực này, ngay cả nhân tài kiệt xuất cùng cảnh giới cũng không dám ngông cuồng đỡ trực tiếp. Nhưng Lâm Nhất không chỉ đỡ được mà còn chỉ bị thương nhẹ, quả thật khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác. “Tu vi này quả nhiên đáng sợ...” Lâm Nhất nhìn vết thương trên người mình, vẻ lạnh lùng trên mặt càng thêm sắc bén. Sau khi hắn thăng lên Tử Phủ, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt lớn như thế trong giao chiến bằng chân nguyên. Cả hai bên đều tung một chiêu và không sử dụng võ kỹ, nhưng chênh lệch lại rõ ràng. Dù bốn người hôm qua cộng lại chỉ sợ còn không bằng một chiêu của người này, đao của hắn ta không thua kém gì so với kiếm Táng Hoa của hắn. “Ngươi thực sự nằm ngoài dự đoán của ta, có điều... đây mới chỉ là bắt đầu thôi!” Tào Chấn khịt mũi, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Trên hội trường tàn tạ, hai người lại lao vào đánh nhau, dư chấn dao động, cuộc chiến giữa đao và kiếm lại bắt đầu. Vẻ mặt Lâm Nhất trông rất nặng nề, khi Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng thôi động, kiếm Táng Hoa bộc phát ra kiếm thế kinh hoàng, mạnh mẽ va chạm với đao mang lạnh lẽo và tàn bạo kia. “Cảnh giới Dương Huyền đại thành...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng sợ… thế mà lại tiếp được một đao này, nhưng vẫn hơi miễn cưỡng”. “Dù gì cũng là yêu nghiệt được Bắc Tuyết sơn trang đặc biệt bồi dưỡng, sau khi bộc lộ ra sức mạnh thực sự thì chỉ một đao đã làm cho Lâm Nhất bị thương đến mức này”. “Trận chiến này đã không còn nhiều kịch tính nữa rồi”. … Người của thư viện Thiên Phủ gồm Đường Du, Mặc Linh, Liễu Vân Yên và Mục Tuyết đều thoáng vẻ lo lắng. Cách biệt tu vi cảnh giới vẫn là quá lớn, hôm qua Lâm Nhất dùng Một thoáng phồn hoa, Kiếm lệnh hoa nở đã có thể đấu lại được với bốn người La Thâm, Trần Vũ về Chân nguyên, thậm chí kết hợp với kiếm ý đã chiếm được chút ưu thế. Nhưng hôm nay, khi đối mặt với Tào Thần đã dùng sức mạnh thực sự của mình thì cách biệt vẫn là quá lớn. Công pháp thượng cổ hiếm có Tử Diên Kiếm Quyết đương nhiên có chỗ nghịch thiên của mình, có thể khiến Lâm Nhất lấy một địch mười, cũng có thể dùng kiếm ý trấn áp đối phương. Nhưng nếu như cảnh giới cách biệt quá lớn thì vẫn hơi miễn cưỡng. “Chút thực lực này còn muốn khiêu chiến Tào Thần, đám người của thư viện Thiên Phủ kia có phần tự tin thái quá”. “Hoàn toàn không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn”.Có người của thư viện Tử Lô nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ vui mừng, đắc ý nói. Chỉ có ông lão áo tím dẫn đội tỏ ra nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, quả thật Tào Chấn đã chiếm ưu thế trong nhát đao vừa rồi, nhưng Lâm Nhất cũng không chịu thiệt quá lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Với tu vi thể xác của hắn hoàn toàn còn sức để đánh thêm một trận!” Các trưởng lão tinh mắt khác cũng không thả lỏng quá mức, dù sao vẫn chưa đến cuối cùng, mọi người đều không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Có điều lúc này họ đã yên tâm hơn rất nhiều. Dù cho Lâm Nhất có kỳ ngộ, khi đứng trước Tào Chấn với cảnh giới Dương Huyền đại thành vẫn không chiếm được một chút ưu thế. “Kiếm quyết của ngươi cũng khá là mạnh đấy”. Trong sân, Tào Chấn nhìn Lâm Nhất đáp xuống đất cách đó không xa, khen một câu. Trước nhát đao dùng hết toàn lực này, ngay cả nhân tài kiệt xuất cùng cảnh giới cũng không dám ngông cuồng đỡ trực tiếp. Nhưng Lâm Nhất không chỉ đỡ được mà còn chỉ bị thương nhẹ, quả thật khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác. “Tu vi này quả nhiên đáng sợ...” Lâm Nhất nhìn vết thương trên người mình, vẻ lạnh lùng trên mặt càng thêm sắc bén. Sau khi hắn thăng lên Tử Phủ, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt lớn như thế trong giao chiến bằng chân nguyên. Cả hai bên đều tung một chiêu và không sử dụng võ kỹ, nhưng chênh lệch lại rõ ràng. Dù bốn người hôm qua cộng lại chỉ sợ còn không bằng một chiêu của người này, đao của hắn ta không thua kém gì so với kiếm Táng Hoa của hắn. “Ngươi thực sự nằm ngoài dự đoán của ta, có điều... đây mới chỉ là bắt đầu thôi!” Tào Chấn khịt mũi, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Trên hội trường tàn tạ, hai người lại lao vào đánh nhau, dư chấn dao động, cuộc chiến giữa đao và kiếm lại bắt đầu. Vẻ mặt Lâm Nhất trông rất nặng nề, khi Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng thôi động, kiếm Táng Hoa bộc phát ra kiếm thế kinh hoàng, mạnh mẽ va chạm với đao mang lạnh lẽo và tàn bạo kia. “Cảnh giới Dương Huyền đại thành...”