“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1926
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi chân nguyên mênh mông của hắn ta đổ hết vào thân đao, tầng mây bao phủ sân đấu bắt đầu chuyển động, cả thế giới này đột nhiên tối sầm. Trong bóng tối vô tận, chỉ có thanh đao trong tay Tào Chấn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một uy lực kinh thiên động địa điên cuồng cô đọng trên thân đao, đao quang lạnh lẽo kia vặn vẹo như rắn độc. Cùng lúc đó, biển mây giữa không trung cuồn cuộn mãnh liệt hơn, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới một nửa. Vèo! Khí tức lạnh buốt toát ra từ trên thân đao, khí lạnh thấu xương khiến tất cả khán giả đều không kìm được rùng mình. “Đáng sợ...” “Nói là Thôn Vân, thực chất là Thôn Vân Thổ Nhật, nhát đao này là một trong ba sát chiêu của Tuyệt Vân đao pháp, rất nghịch thiên và đáng sợ”. “Trong truyền thuyết, từng có đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang đã dùng chiêu này gi3t chết tán tu cảnh giới Âm Dương. Lâm Nhất nguy to rồi”. Các trưởng lão thư viện Thiên Phủ lập tức sầm mặt, họ là cao thủ cảnh giới Âm Dương mà còn có thể cảm nhận được nhát đao chuẩn bị bùng nổ này khủng khiếp đến mức nào. “Tiểu tử này vốn đã kiệt sức, ta không tin hắn có thể đỡ được nhát đao này!” “Hắn chắc chắn sẽ chết!” Rất nhiều trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc đều có vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn đầy thù hằn. Hôm qua Lâm Nhất đã giết ba người của thư viện Bạch Ngọc, họ hận Lâm Nhất thấu xương, thấy hắn vẫn chưa nhận thua thì lập tức phấn khích. Cứ như đã có thể nhìn thấy Lâm Nhất bị chia năm xẻ bảy bởi nhát đao này. Uy thế kinh khủng kia đang dần tích tụ, khi nó đánh xuống, Lâm Nhất cảm nhận được một áp lực chưa từng có, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối phương đang lấy đà tấn công, trên thực tế áp lực này cũng đang buộc hắn để lộ sơ hở. Một khi để lộ sơ hở, hắn sẽ lập tức bị trúng đòn nghiêm trọng. Nhưng trái tim hắn, kiếm của hắn không hề hoảng loạn hay căng thẳng trước áp lực này. Ý chí chiến đấu tràn ngập trong mắt hắn đang sôi trào mãnh liệt, gần đạt tới kiếm ý Tiên Thiên đại thành. Giờ phút này, nó điên cuồng rung lên, bắ n ra một luồng kiếm ý xuyên qua bóng tối, phóng thẳng lên trời, thẳng tiến không lùi, khiến vạn vật run rẩy. Khi kiếm Táng Hoa toả ánh sáng, trở nên rực rỡ hơn, cuối cùng phát ra ánh hào quang của mình trong bóng tối vô tận này. Trong bóng tối không chỉ có đao quang lạnh lẽo của Tào Chấn nữa. “Thôn Vân Thổ Nhật!” Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, Tào Chấn chém nhát đao này ra. Trong tiếng nổ rung trời, tầng mây che khuất bầu trời kia đột nhiên nổ tung, nhát đao lạnh lùng và tàn bạo này toả ánh sáng rực rỡ như mặt trời trong khung cảnh mây vỡ tan nát, chém xuống một cách vô cùng bá đạo. Ầm! Chiến đài cổ xưa rộng lớn này lập tức bị đao quang bao trùm, mặt đất tàn tạ được chiếu rọi sáng ngời, xua tan cả bóng tối. Nhát đao như mặt trời này cuốn theo mây đen mù trời hạ xuống. Trên không trung, khuôn mặt gầy gò của Tào Chấn được đao quang chiếu rọi trông như đông cứng lại. Dáng vẻ lạnh lùng kia như một vị thần, ánh hào quang chiếu xuống khiến người ta muốn quỳ gối dập đầu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi chân nguyên mênh mông của hắn ta đổ hết vào thân đao, tầng mây bao phủ sân đấu bắt đầu chuyển động, cả thế giới này đột nhiên tối sầm. Trong bóng tối vô tận, chỉ có thanh đao trong tay Tào Chấn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một uy lực kinh thiên động địa điên cuồng cô đọng trên thân đao, đao quang lạnh lẽo kia vặn vẹo như rắn độc. Cùng lúc đó, biển mây giữa không trung cuồn cuộn mãnh liệt hơn, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới một nửa. Vèo! Khí tức lạnh buốt toát ra từ trên thân đao, khí lạnh thấu xương khiến tất cả khán giả đều không kìm được rùng mình. “Đáng sợ...” “Nói là Thôn Vân, thực chất là Thôn Vân Thổ Nhật, nhát đao này là một trong ba sát chiêu của Tuyệt Vân đao pháp, rất nghịch thiên và đáng sợ”. “Trong truyền thuyết, từng có đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang đã dùng chiêu này gi3t chết tán tu cảnh giới Âm Dương. Lâm Nhất nguy to rồi”. Các trưởng lão thư viện Thiên Phủ lập tức sầm mặt, họ là cao thủ cảnh giới Âm Dương mà còn có thể cảm nhận được nhát đao chuẩn bị bùng nổ này khủng khiếp đến mức nào. “Tiểu tử này vốn đã kiệt sức, ta không tin hắn có thể đỡ được nhát đao này!” “Hắn chắc chắn sẽ chết!” Rất nhiều trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc đều có vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn đầy thù hằn. Hôm qua Lâm Nhất đã giết ba người của thư viện Bạch Ngọc, họ hận Lâm Nhất thấu xương, thấy hắn vẫn chưa nhận thua thì lập tức phấn khích. Cứ như đã có thể nhìn thấy Lâm Nhất bị chia năm xẻ bảy bởi nhát đao này. Uy thế kinh khủng kia đang dần tích tụ, khi nó đánh xuống, Lâm Nhất cảm nhận được một áp lực chưa từng có, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối phương đang lấy đà tấn công, trên thực tế áp lực này cũng đang buộc hắn để lộ sơ hở. Một khi để lộ sơ hở, hắn sẽ lập tức bị trúng đòn nghiêm trọng. Nhưng trái tim hắn, kiếm của hắn không hề hoảng loạn hay căng thẳng trước áp lực này. Ý chí chiến đấu tràn ngập trong mắt hắn đang sôi trào mãnh liệt, gần đạt tới kiếm ý Tiên Thiên đại thành. Giờ phút này, nó điên cuồng rung lên, bắ n ra một luồng kiếm ý xuyên qua bóng tối, phóng thẳng lên trời, thẳng tiến không lùi, khiến vạn vật run rẩy. Khi kiếm Táng Hoa toả ánh sáng, trở nên rực rỡ hơn, cuối cùng phát ra ánh hào quang của mình trong bóng tối vô tận này. Trong bóng tối không chỉ có đao quang lạnh lẽo của Tào Chấn nữa. “Thôn Vân Thổ Nhật!” Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, Tào Chấn chém nhát đao này ra. Trong tiếng nổ rung trời, tầng mây che khuất bầu trời kia đột nhiên nổ tung, nhát đao lạnh lùng và tàn bạo này toả ánh sáng rực rỡ như mặt trời trong khung cảnh mây vỡ tan nát, chém xuống một cách vô cùng bá đạo. Ầm! Chiến đài cổ xưa rộng lớn này lập tức bị đao quang bao trùm, mặt đất tàn tạ được chiếu rọi sáng ngời, xua tan cả bóng tối. Nhát đao như mặt trời này cuốn theo mây đen mù trời hạ xuống. Trên không trung, khuôn mặt gầy gò của Tào Chấn được đao quang chiếu rọi trông như đông cứng lại. Dáng vẻ lạnh lùng kia như một vị thần, ánh hào quang chiếu xuống khiến người ta muốn quỳ gối dập đầu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi chân nguyên mênh mông của hắn ta đổ hết vào thân đao, tầng mây bao phủ sân đấu bắt đầu chuyển động, cả thế giới này đột nhiên tối sầm. Trong bóng tối vô tận, chỉ có thanh đao trong tay Tào Chấn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một uy lực kinh thiên động địa điên cuồng cô đọng trên thân đao, đao quang lạnh lẽo kia vặn vẹo như rắn độc. Cùng lúc đó, biển mây giữa không trung cuồn cuộn mãnh liệt hơn, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới một nửa. Vèo! Khí tức lạnh buốt toát ra từ trên thân đao, khí lạnh thấu xương khiến tất cả khán giả đều không kìm được rùng mình. “Đáng sợ...” “Nói là Thôn Vân, thực chất là Thôn Vân Thổ Nhật, nhát đao này là một trong ba sát chiêu của Tuyệt Vân đao pháp, rất nghịch thiên và đáng sợ”. “Trong truyền thuyết, từng có đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang đã dùng chiêu này gi3t chết tán tu cảnh giới Âm Dương. Lâm Nhất nguy to rồi”. Các trưởng lão thư viện Thiên Phủ lập tức sầm mặt, họ là cao thủ cảnh giới Âm Dương mà còn có thể cảm nhận được nhát đao chuẩn bị bùng nổ này khủng khiếp đến mức nào. “Tiểu tử này vốn đã kiệt sức, ta không tin hắn có thể đỡ được nhát đao này!” “Hắn chắc chắn sẽ chết!” Rất nhiều trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc đều có vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn đầy thù hằn. Hôm qua Lâm Nhất đã giết ba người của thư viện Bạch Ngọc, họ hận Lâm Nhất thấu xương, thấy hắn vẫn chưa nhận thua thì lập tức phấn khích. Cứ như đã có thể nhìn thấy Lâm Nhất bị chia năm xẻ bảy bởi nhát đao này. Uy thế kinh khủng kia đang dần tích tụ, khi nó đánh xuống, Lâm Nhất cảm nhận được một áp lực chưa từng có, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đối phương đang lấy đà tấn công, trên thực tế áp lực này cũng đang buộc hắn để lộ sơ hở. Một khi để lộ sơ hở, hắn sẽ lập tức bị trúng đòn nghiêm trọng. Nhưng trái tim hắn, kiếm của hắn không hề hoảng loạn hay căng thẳng trước áp lực này. Ý chí chiến đấu tràn ngập trong mắt hắn đang sôi trào mãnh liệt, gần đạt tới kiếm ý Tiên Thiên đại thành. Giờ phút này, nó điên cuồng rung lên, bắ n ra một luồng kiếm ý xuyên qua bóng tối, phóng thẳng lên trời, thẳng tiến không lùi, khiến vạn vật run rẩy. Khi kiếm Táng Hoa toả ánh sáng, trở nên rực rỡ hơn, cuối cùng phát ra ánh hào quang của mình trong bóng tối vô tận này. Trong bóng tối không chỉ có đao quang lạnh lẽo của Tào Chấn nữa. “Thôn Vân Thổ Nhật!” Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên, Tào Chấn chém nhát đao này ra. Trong tiếng nổ rung trời, tầng mây che khuất bầu trời kia đột nhiên nổ tung, nhát đao lạnh lùng và tàn bạo này toả ánh sáng rực rỡ như mặt trời trong khung cảnh mây vỡ tan nát, chém xuống một cách vô cùng bá đạo. Ầm! Chiến đài cổ xưa rộng lớn này lập tức bị đao quang bao trùm, mặt đất tàn tạ được chiếu rọi sáng ngời, xua tan cả bóng tối. Nhát đao như mặt trời này cuốn theo mây đen mù trời hạ xuống. Trên không trung, khuôn mặt gầy gò của Tào Chấn được đao quang chiếu rọi trông như đông cứng lại. Dáng vẻ lạnh lùng kia như một vị thần, ánh hào quang chiếu xuống khiến người ta muốn quỳ gối dập đầu.