“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1932
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bên phía thư viện Tử Lô, tất cả mọi người khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt là trưởng lão dẫn đội, ông ta há to miệng, hoàn toàn không thể tin được. Thua rồi... Thư viện Tử Lô đã thua! “Để lại cho đám vô dụng các ngươi thì có làm sao? Hai mươi năm sau đến lấy lại cũng được”. Hai mươi năm sau, lời nói ngông cuồng của hai mươi năm trước đã trở thành một cái bạt tai tát thẳng vào mặt họ. Khi một cơn gió mát thổi qua đỉnh núi, mọi người cũng từ từ quên đi dư âm của cuộc chiến. Ngay khi họ hoàn hồn lại, trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ lập tức có hai bóng người bay về phía trung tâm sân đấu. Là Mặc Linh và Liễu Vân Yên. Hai bóng hình xinh đẹp đồng loạt đáp xuống với nét mặt căng thẳng. Khi nhìn thấy Lâm Nhất nằm trong đống đổ nát, cả hai đều khẽ biến sắc, mặc dù họ đã nhìn thấy Lâm Nhất thương tích đầy mình, áo xanh đẫm máu từ xa. Nhưng sau khi tới gần, nhìn thấy những vết thương rợn người kia, họ đều biến sắc, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bàn tay ngọc trắng như tuyết của Mặc Linh đặt lên cổ tay Lâm Nhất, cảm nhận chân nguyên sắc bén lạnh lẽo trong cơ thể hắn, vẻ mặt nàng ta dần trở nên nặng nề, Liễu Vân Yên đứng bên cạnh thấp thỏm không yên. Một lát sau, lông mày của Mặc Linh mới dãn ra, nàng ta cười khẽ: “Vẫn còn cứu được, giúp ta một tay”. Liễu Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lại gần bế Lâm Nhất lên. Mặc Linh lấy một chiếc bình ngọc ra, đổ ra tay hai viên đan dược màu đỏ rồi bỏ vào miệng Lâm Nhất. Viên đan dược kia vừa vào miệng liền tan, không cần nhai, ngay tức khắc chảy vào trong cơ thể hắn, đi dọc theo kinh mạch. Liễu Vân Yên nhanh chóng cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của Lâm Nhất dần ấm lên. “Tuyệt Vân Đao của Tào Chấn ẩn chứa chân nguyên U Hàn, trong trận chiến vừa rồi Lâm Nhất vẫn chưa xua tan hết, nếu không thì đã không bị nội thương nặng đến mức này”. Mặc Linh tiếp lời: “Nhưng sau khi hắn ăn viên đan dược này chắc cũng không còn gì đáng ngại. Với thể chất mạnh mẽ của Lâm Nhất đủ để tự động bình phục những vết thương khác”. Tuy rằng lúc này sức khoẻ của Lâm Nhất đã ổn định. Nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất nặng nề, chân nguyên U Hàn từ mũi đao chui vào trong cơ thể không phải không có cách xua tan, chẳng qua lúc đó đang đánh nhau kịch liệt, căn bản không có thời gian để ý. Chỉ điểm này thôi đã đủ để tưởng tượng trận chiến vừa rồi thảm khốc cỡ nào. “Trong trận chiến này Lâm Nhất đã thắng, thư viện Thiên Phủ khiêu chiến thành công, trở thành quán quân đoạt cúp của cuộc chiến giữa năm thư viện năm nay!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bên phía thư viện Tử Lô, tất cả mọi người khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt là trưởng lão dẫn đội, ông ta há to miệng, hoàn toàn không thể tin được. Thua rồi... Thư viện Tử Lô đã thua! “Để lại cho đám vô dụng các ngươi thì có làm sao? Hai mươi năm sau đến lấy lại cũng được”. Hai mươi năm sau, lời nói ngông cuồng của hai mươi năm trước đã trở thành một cái bạt tai tát thẳng vào mặt họ. Khi một cơn gió mát thổi qua đỉnh núi, mọi người cũng từ từ quên đi dư âm của cuộc chiến. Ngay khi họ hoàn hồn lại, trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ lập tức có hai bóng người bay về phía trung tâm sân đấu. Là Mặc Linh và Liễu Vân Yên. Hai bóng hình xinh đẹp đồng loạt đáp xuống với nét mặt căng thẳng. Khi nhìn thấy Lâm Nhất nằm trong đống đổ nát, cả hai đều khẽ biến sắc, mặc dù họ đã nhìn thấy Lâm Nhất thương tích đầy mình, áo xanh đẫm máu từ xa. Nhưng sau khi tới gần, nhìn thấy những vết thương rợn người kia, họ đều biến sắc, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bàn tay ngọc trắng như tuyết của Mặc Linh đặt lên cổ tay Lâm Nhất, cảm nhận chân nguyên sắc bén lạnh lẽo trong cơ thể hắn, vẻ mặt nàng ta dần trở nên nặng nề, Liễu Vân Yên đứng bên cạnh thấp thỏm không yên. Một lát sau, lông mày của Mặc Linh mới dãn ra, nàng ta cười khẽ: “Vẫn còn cứu được, giúp ta một tay”. Liễu Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lại gần bế Lâm Nhất lên. Mặc Linh lấy một chiếc bình ngọc ra, đổ ra tay hai viên đan dược màu đỏ rồi bỏ vào miệng Lâm Nhất. Viên đan dược kia vừa vào miệng liền tan, không cần nhai, ngay tức khắc chảy vào trong cơ thể hắn, đi dọc theo kinh mạch. Liễu Vân Yên nhanh chóng cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của Lâm Nhất dần ấm lên. “Tuyệt Vân Đao của Tào Chấn ẩn chứa chân nguyên U Hàn, trong trận chiến vừa rồi Lâm Nhất vẫn chưa xua tan hết, nếu không thì đã không bị nội thương nặng đến mức này”. Mặc Linh tiếp lời: “Nhưng sau khi hắn ăn viên đan dược này chắc cũng không còn gì đáng ngại. Với thể chất mạnh mẽ của Lâm Nhất đủ để tự động bình phục những vết thương khác”. Tuy rằng lúc này sức khoẻ của Lâm Nhất đã ổn định. Nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất nặng nề, chân nguyên U Hàn từ mũi đao chui vào trong cơ thể không phải không có cách xua tan, chẳng qua lúc đó đang đánh nhau kịch liệt, căn bản không có thời gian để ý. Chỉ điểm này thôi đã đủ để tưởng tượng trận chiến vừa rồi thảm khốc cỡ nào. “Trong trận chiến này Lâm Nhất đã thắng, thư viện Thiên Phủ khiêu chiến thành công, trở thành quán quân đoạt cúp của cuộc chiến giữa năm thư viện năm nay!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bên phía thư viện Tử Lô, tất cả mọi người khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt là trưởng lão dẫn đội, ông ta há to miệng, hoàn toàn không thể tin được. Thua rồi... Thư viện Tử Lô đã thua! “Để lại cho đám vô dụng các ngươi thì có làm sao? Hai mươi năm sau đến lấy lại cũng được”. Hai mươi năm sau, lời nói ngông cuồng của hai mươi năm trước đã trở thành một cái bạt tai tát thẳng vào mặt họ. Khi một cơn gió mát thổi qua đỉnh núi, mọi người cũng từ từ quên đi dư âm của cuộc chiến. Ngay khi họ hoàn hồn lại, trên chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ lập tức có hai bóng người bay về phía trung tâm sân đấu. Là Mặc Linh và Liễu Vân Yên. Hai bóng hình xinh đẹp đồng loạt đáp xuống với nét mặt căng thẳng. Khi nhìn thấy Lâm Nhất nằm trong đống đổ nát, cả hai đều khẽ biến sắc, mặc dù họ đã nhìn thấy Lâm Nhất thương tích đầy mình, áo xanh đẫm máu từ xa. Nhưng sau khi tới gần, nhìn thấy những vết thương rợn người kia, họ đều biến sắc, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bàn tay ngọc trắng như tuyết của Mặc Linh đặt lên cổ tay Lâm Nhất, cảm nhận chân nguyên sắc bén lạnh lẽo trong cơ thể hắn, vẻ mặt nàng ta dần trở nên nặng nề, Liễu Vân Yên đứng bên cạnh thấp thỏm không yên. Một lát sau, lông mày của Mặc Linh mới dãn ra, nàng ta cười khẽ: “Vẫn còn cứu được, giúp ta một tay”. Liễu Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lại gần bế Lâm Nhất lên. Mặc Linh lấy một chiếc bình ngọc ra, đổ ra tay hai viên đan dược màu đỏ rồi bỏ vào miệng Lâm Nhất. Viên đan dược kia vừa vào miệng liền tan, không cần nhai, ngay tức khắc chảy vào trong cơ thể hắn, đi dọc theo kinh mạch. Liễu Vân Yên nhanh chóng cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của Lâm Nhất dần ấm lên. “Tuyệt Vân Đao của Tào Chấn ẩn chứa chân nguyên U Hàn, trong trận chiến vừa rồi Lâm Nhất vẫn chưa xua tan hết, nếu không thì đã không bị nội thương nặng đến mức này”. Mặc Linh tiếp lời: “Nhưng sau khi hắn ăn viên đan dược này chắc cũng không còn gì đáng ngại. Với thể chất mạnh mẽ của Lâm Nhất đủ để tự động bình phục những vết thương khác”. Tuy rằng lúc này sức khoẻ của Lâm Nhất đã ổn định. Nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất nặng nề, chân nguyên U Hàn từ mũi đao chui vào trong cơ thể không phải không có cách xua tan, chẳng qua lúc đó đang đánh nhau kịch liệt, căn bản không có thời gian để ý. Chỉ điểm này thôi đã đủ để tưởng tượng trận chiến vừa rồi thảm khốc cỡ nào. “Trong trận chiến này Lâm Nhất đã thắng, thư viện Thiên Phủ khiêu chiến thành công, trở thành quán quân đoạt cúp của cuộc chiến giữa năm thư viện năm nay!”