“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1944

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Biến hóa này hoàn toàn không thể nhớ nổi…”  Lâm Nhất lập tức ngây người, chẳng trách ngay cả người sáng lập nên thư viện Thiên Phủ, Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không lĩnh hội được bán đạo thần văn này.  So với linh văn, thần văn này hoàn toàn là một tồn tại không thể nào hiểu được.  Bây giờ Lâm Nhất xem như đã thật sự hiểu ra, với cảnh giới của hắn, dù có muốn lĩnh hội được một chút bề nổi của nó cũng không thể.  Không dễ gì tiến được đến bước này mà từ bỏ thì đúng là có chút không nói nên lời.  Sau chốc lát suy nghĩ, trước mắt Lâm Nhất bỗng nhiên sáng bừng. Nếu đã không thể lĩnh hội thì sao không dứt khoát lấy nó về. Không mong có thể luyện hóa được tất cả thần văn, chỉ mong luyện hóa được một sợi trong số đó.   Hoa văn in trên da thú này giống như đại thụ chống trời, lấy đi một sợi trong số đó giống như lấy một mảng lá cây, sẽ không gây tổn hại gì cho bán đạo thần văn, nhưng đối với Lâm Nhất lại có thể mang lại thay đổi long trời lở đất.  Nghĩ là làm, Lâm Nhất khởi động Tiên Thiên Kiếm Quyết đã nâng lên tầng mười đến cực hạn, kiếm ý tràn ngập toàn thân. Kiếm ý sắc bén lập tức vang vọng tứ phía không dứt.  Giây lát sau, ánh mắt Lâm Nhất trở nên nghiêm nghị, kiếm ý lan tràn lập tức cô đọng thành một chùm, cùng lúc đó Lâm Nhất búng ngón tay ra.  Keng!  Khoảng cách mười mét cuối cùng đến tế đàn giống như một khu vực cấm, kiếm ý ngưng tụ thành một chùm lập tức bật ngược trở về.  Lâm Nhất rên lên một tiếng, khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng bệch. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía tế đàn cách đó mười mét, lẩm bẩm: “Xem ra là khó hơn tưởng tượng rất nhiều… Nhưng tạm thời thử thêm vài lần nữa vậy. Cho dù không thể thành công cũng có thể xem như tu luyện kiếm ý”.  Một lần không được, Lâm Nhất nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại bắt tay vào thử lần thứ hai. Hắn ngưng tụ kiếm ý mênh mông của mình thành chùm nhỏ hơn, giống như một mũi tên b ắn ra lần nữa.  Thời gian trôi đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Nhất kiên nhẫn thử, thất bại hết lần này đến lần khác cũng khiến kiếm ý của hắn trở nên ngưng luyện hơn.  Hắn mơ hồ cảm giác được, cho dù cuối cùng không thể thành công, kiếm ý Tiên Thiên của hắn cũng có thể đạt đến cảnh giới đại thành chân chính qua sự rèn luyện này.  Cùng lúc đó, xác thịt của Lâm Nhất ngâm trong dung nham màu vàng do lửa thần văn ngưng tụ cũng không ngừng lột xác.  Rắc!  Ba ngày sau, sau vô số lần thử của Lâm Nhất, khu vực cấm mười mét xung quanh tế đàn vang lên tiếng động giòn tan, uy áp cô đọng của thần văn xuất hiện vết nứt.  Lâm Nhất sáng mắt lên, trong tiếng hét phẫn nộ, hắn vung tay đánh ra một quyền.  Ầm!  Uy áp đó ầm ầm nứt vỡ dưới một quyền đỉnh phong này, nhưng uy áp nứt vỡ chỉ xảy ra trong chốc lát đã ngưng tụ lại với tốc độ đáng kinh ngạc.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Lâm Nhất đứng vững lại, người bay vọt lên từ trong dung nham màu vàng, đưa tay về phía da thú trong ngọn lửa tế đàn.  Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, da thú chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khi Lâm Nhất muốn tiếp cận nó lại trở nên vô cùng vô tận. Bàn tay hắn giống như thò vào vực sâu không đáy, trong vực sâu, nhiều hoa văn quỷ dị quấn quýt với nhau, tràn ngập trong không gian đó.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Biến hóa này hoàn toàn không thể nhớ nổi…”  Lâm Nhất lập tức ngây người, chẳng trách ngay cả người sáng lập nên thư viện Thiên Phủ, Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không lĩnh hội được bán đạo thần văn này.  So với linh văn, thần văn này hoàn toàn là một tồn tại không thể nào hiểu được.  Bây giờ Lâm Nhất xem như đã thật sự hiểu ra, với cảnh giới của hắn, dù có muốn lĩnh hội được một chút bề nổi của nó cũng không thể.  Không dễ gì tiến được đến bước này mà từ bỏ thì đúng là có chút không nói nên lời.  Sau chốc lát suy nghĩ, trước mắt Lâm Nhất bỗng nhiên sáng bừng. Nếu đã không thể lĩnh hội thì sao không dứt khoát lấy nó về. Không mong có thể luyện hóa được tất cả thần văn, chỉ mong luyện hóa được một sợi trong số đó.   Hoa văn in trên da thú này giống như đại thụ chống trời, lấy đi một sợi trong số đó giống như lấy một mảng lá cây, sẽ không gây tổn hại gì cho bán đạo thần văn, nhưng đối với Lâm Nhất lại có thể mang lại thay đổi long trời lở đất.  Nghĩ là làm, Lâm Nhất khởi động Tiên Thiên Kiếm Quyết đã nâng lên tầng mười đến cực hạn, kiếm ý tràn ngập toàn thân. Kiếm ý sắc bén lập tức vang vọng tứ phía không dứt.  Giây lát sau, ánh mắt Lâm Nhất trở nên nghiêm nghị, kiếm ý lan tràn lập tức cô đọng thành một chùm, cùng lúc đó Lâm Nhất búng ngón tay ra.  Keng!  Khoảng cách mười mét cuối cùng đến tế đàn giống như một khu vực cấm, kiếm ý ngưng tụ thành một chùm lập tức bật ngược trở về.  Lâm Nhất rên lên một tiếng, khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng bệch. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía tế đàn cách đó mười mét, lẩm bẩm: “Xem ra là khó hơn tưởng tượng rất nhiều… Nhưng tạm thời thử thêm vài lần nữa vậy. Cho dù không thể thành công cũng có thể xem như tu luyện kiếm ý”.  Một lần không được, Lâm Nhất nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại bắt tay vào thử lần thứ hai. Hắn ngưng tụ kiếm ý mênh mông của mình thành chùm nhỏ hơn, giống như một mũi tên b ắn ra lần nữa.  Thời gian trôi đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Nhất kiên nhẫn thử, thất bại hết lần này đến lần khác cũng khiến kiếm ý của hắn trở nên ngưng luyện hơn.  Hắn mơ hồ cảm giác được, cho dù cuối cùng không thể thành công, kiếm ý Tiên Thiên của hắn cũng có thể đạt đến cảnh giới đại thành chân chính qua sự rèn luyện này.  Cùng lúc đó, xác thịt của Lâm Nhất ngâm trong dung nham màu vàng do lửa thần văn ngưng tụ cũng không ngừng lột xác.  Rắc!  Ba ngày sau, sau vô số lần thử của Lâm Nhất, khu vực cấm mười mét xung quanh tế đàn vang lên tiếng động giòn tan, uy áp cô đọng của thần văn xuất hiện vết nứt.  Lâm Nhất sáng mắt lên, trong tiếng hét phẫn nộ, hắn vung tay đánh ra một quyền.  Ầm!  Uy áp đó ầm ầm nứt vỡ dưới một quyền đỉnh phong này, nhưng uy áp nứt vỡ chỉ xảy ra trong chốc lát đã ngưng tụ lại với tốc độ đáng kinh ngạc.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Lâm Nhất đứng vững lại, người bay vọt lên từ trong dung nham màu vàng, đưa tay về phía da thú trong ngọn lửa tế đàn.  Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, da thú chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khi Lâm Nhất muốn tiếp cận nó lại trở nên vô cùng vô tận. Bàn tay hắn giống như thò vào vực sâu không đáy, trong vực sâu, nhiều hoa văn quỷ dị quấn quýt với nhau, tràn ngập trong không gian đó.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Biến hóa này hoàn toàn không thể nhớ nổi…”  Lâm Nhất lập tức ngây người, chẳng trách ngay cả người sáng lập nên thư viện Thiên Phủ, Thiên Dương đại nhân cuối đời cũng không lĩnh hội được bán đạo thần văn này.  So với linh văn, thần văn này hoàn toàn là một tồn tại không thể nào hiểu được.  Bây giờ Lâm Nhất xem như đã thật sự hiểu ra, với cảnh giới của hắn, dù có muốn lĩnh hội được một chút bề nổi của nó cũng không thể.  Không dễ gì tiến được đến bước này mà từ bỏ thì đúng là có chút không nói nên lời.  Sau chốc lát suy nghĩ, trước mắt Lâm Nhất bỗng nhiên sáng bừng. Nếu đã không thể lĩnh hội thì sao không dứt khoát lấy nó về. Không mong có thể luyện hóa được tất cả thần văn, chỉ mong luyện hóa được một sợi trong số đó.   Hoa văn in trên da thú này giống như đại thụ chống trời, lấy đi một sợi trong số đó giống như lấy một mảng lá cây, sẽ không gây tổn hại gì cho bán đạo thần văn, nhưng đối với Lâm Nhất lại có thể mang lại thay đổi long trời lở đất.  Nghĩ là làm, Lâm Nhất khởi động Tiên Thiên Kiếm Quyết đã nâng lên tầng mười đến cực hạn, kiếm ý tràn ngập toàn thân. Kiếm ý sắc bén lập tức vang vọng tứ phía không dứt.  Giây lát sau, ánh mắt Lâm Nhất trở nên nghiêm nghị, kiếm ý lan tràn lập tức cô đọng thành một chùm, cùng lúc đó Lâm Nhất búng ngón tay ra.  Keng!  Khoảng cách mười mét cuối cùng đến tế đàn giống như một khu vực cấm, kiếm ý ngưng tụ thành một chùm lập tức bật ngược trở về.  Lâm Nhất rên lên một tiếng, khóe miệng tràn máu, sắc mặt trắng bệch. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía tế đàn cách đó mười mét, lẩm bẩm: “Xem ra là khó hơn tưởng tượng rất nhiều… Nhưng tạm thời thử thêm vài lần nữa vậy. Cho dù không thể thành công cũng có thể xem như tu luyện kiếm ý”.  Một lần không được, Lâm Nhất nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại bắt tay vào thử lần thứ hai. Hắn ngưng tụ kiếm ý mênh mông của mình thành chùm nhỏ hơn, giống như một mũi tên b ắn ra lần nữa.  Thời gian trôi đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Nhất kiên nhẫn thử, thất bại hết lần này đến lần khác cũng khiến kiếm ý của hắn trở nên ngưng luyện hơn.  Hắn mơ hồ cảm giác được, cho dù cuối cùng không thể thành công, kiếm ý Tiên Thiên của hắn cũng có thể đạt đến cảnh giới đại thành chân chính qua sự rèn luyện này.  Cùng lúc đó, xác thịt của Lâm Nhất ngâm trong dung nham màu vàng do lửa thần văn ngưng tụ cũng không ngừng lột xác.  Rắc!  Ba ngày sau, sau vô số lần thử của Lâm Nhất, khu vực cấm mười mét xung quanh tế đàn vang lên tiếng động giòn tan, uy áp cô đọng của thần văn xuất hiện vết nứt.  Lâm Nhất sáng mắt lên, trong tiếng hét phẫn nộ, hắn vung tay đánh ra một quyền.  Ầm!  Uy áp đó ầm ầm nứt vỡ dưới một quyền đỉnh phong này, nhưng uy áp nứt vỡ chỉ xảy ra trong chốc lát đã ngưng tụ lại với tốc độ đáng kinh ngạc.  Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!  Lâm Nhất đứng vững lại, người bay vọt lên từ trong dung nham màu vàng, đưa tay về phía da thú trong ngọn lửa tế đàn.  Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, da thú chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khi Lâm Nhất muốn tiếp cận nó lại trở nên vô cùng vô tận. Bàn tay hắn giống như thò vào vực sâu không đáy, trong vực sâu, nhiều hoa văn quỷ dị quấn quýt với nhau, tràn ngập trong không gian đó.

Chương 1944