“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1949
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?” Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền. Rầm! Khoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng. Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết. “Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”. Ánh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm. Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy. Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng. Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ. Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng! Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng. Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng! Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó. Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng. Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ. Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra. Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy. Hoa mọc từ chốn nào? Lần này nhất định phải có được đáp án!Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra. Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh. Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ. Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?” Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền. Rầm! Khoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng. Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết. “Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”. Ánh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm. Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy. Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng. Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ. Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng! Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng. Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng! Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó. Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng. Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ. Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra. Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy. Hoa mọc từ chốn nào? Lần này nhất định phải có được đáp án!Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra. Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh. Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ. Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đây chính là uy lực của sức mạnh Tam Thập đỉnh sao?” Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, cảm nhận sức mạnh ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức đánh ra một quyền. Rầm! Khoảnh khắc quyền mang bùng nổ, không khí trước mặt giống như sông núi nổ tung tứ phía, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ. Tiếng nổ ấy giống như chiến đỉnh thời xa xưa rung lên ngay trên không trung, phát ra thánh âm vang vọng không ngừng. Đó mới chỉ là tiện tay đánh ra, hắn còn chưa thật sự sử dụng Long Tượng Chiến Thể Quyết. “Đây mới là Long Tượng Chiến Thể chân chính”. Ánh sáng tím dồi dào trong mắt Lâm Nhất lắng xuống, dần dần biến mất, nhưng sự tự tin trong mắt thì không hề giảm. Nếu đối diện với Tào Chấn một lần nữa, Lâm Nhất tin rằng mình sẽ không thắng một cách chật vật thảm hại như vậy. Hắn trở tay, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đốm lửa màu vàng chói mắt. Đốm lửa đó giống như hạt cát không ngừng tụ lại, chớp mắt đã biến thành một chiếc lông vũ tỏa ra ánh sáng vàng. Chính là hồn ấn bản mệnh ngưng luyện từ văn Hỏa Vũ của hắn, bây giờ nó lại biến đổi lần nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của văn Hỏa Vũ. Nhìn lướt qua thì đây chính là một chiếc lông phượng, lông vũ Hỏa Phượng! Ánh sáng của nó, thần vận của nó, nó chính là một chiếc lông vũ rơi rớt từ trên mình Hỏa Phượng. Sống động như thật, lấp lánh tỏa sáng! Ẩn chứa sức mạnh đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nơi nó đi qua, vạn vật bị thiêu đốt, có lẽ cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng không dám tùy tiện hứng chịu uy lực của một chiếc lông vũ đó. Nếu dùng lông vũ này để vẽ Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ, vị trí hạng mười trong linh đồ tam phẩm của nó có lẽ sẽ nâng cao thêm mấy hạng. Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất vẫn không quên mục tiêu của mình, cũng là mục tiêu cuối cùng hắn đến thư viện Thiên Phủ. Sau khi thu hồn ấn bản mệnh vào Huyền cung, Lâm Nhất vỗ mạnh vào túi trữ vật, bức họa Tường Vi Đồ bay ra. Bức họa dần dần mở ra trước mặt, trong mắt thiếu niên hiện lên sự tự tin trước nay chưa từng có, hắn sẽ đối mặt trực diện với một kiếm của thanh niên áo xanh trong bức tranh ấy. Hoa mọc từ chốn nào? Lần này nhất định phải có được đáp án!Cuộn tranh lơ lửng giữa không trung dừng lại trước mặt Lâm Nhất, từ từ mở ra. Ngay sau đó, con mãnh hổ đã từng gây chấn động trong lòng Lâm Nhất hiện hình. Đến khi cuộn tranh mở ra hoàn toàn, nhìn lướt qua chỉ thấy con mãnh hổ kia chiếm cả bức tranh, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận thấy sự tồn tại của người áo xanh. Nói chính xác hơn là có rất nhiều người không thể chịu được tác động của con mãnh hổ này, vừa mở ra liền sợ hãi đến mức vứt cuộn tranh đi. Ở trong mắt hắn, trên cuộn tranh chỉ tràn ngập khí thế vương giả tựa như con mãnh hổ này có thể nuốt chửng núi sông. Nhưng khi có người chịu được khí thế mãnh hổ này, tranh sẽ đột nhiên thay đổi, con mãnh hổ tràn ngập vương uy có thể nuốt chửng tinh hà nhật nguyệt lập tức biến thành nhân vật phụ. Nó trở nên hiền lành, nhắm mắt ngửi hương hoa tường vi trong lòng bàn tay người áo xanh.