“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1954

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây chỉ là một số hình ảnh trong ký ức của hắn ta, những hình ảnh rất quý giá.  Đối với người áo xanh, có lẽ nữ tử trong tranh còn quan trọng hơn kiếm pháp, hắn ta chỉ dùng thanh kiếm trong tay để nhớ về người xưa.  Nhưng suy cho cùng, kiếm pháp mà người áo xanh tiện tay để lại này lại thật đáng kinh ngạc, chấn động như gặp được thần tiên.  “Tạm gọi kiếm pháp này là Trần Quang kiếm pháp vậy...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hai chữ Trần Quang lấy từ câu nói cuối cùng do người áo xanh để lại, nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá.  Trần Quang, bụi trần tan biến, hào quang toả sáng!   Về phần phẩm cấp thì Lâm Nhất không đoán được, mặc dù kiếm pháp này mạnh một cách đáng sợ, nhưng người áo xanh chỉ nhẹ nhàng thi triển, còn ở trong tay Lâm Nhất lại có thể so sánh với Bá Kiếm.  So với Bá Kiếm, Trần Quang kiếm pháp chú trọng ý cảnh chỉnh thể hơn, trong lúc bâng quơ chỉ nhìn thoáng qua sẽ toát ra bá khí vô tận. Sau khi tu luyện từng chiêu một của cả bộ kiếm pháp, có thể cảm nhận được rõ kiếm tâm đang dần trưởng thành.  Đợi đến khi trần tận quang sinh, chỉ cần nhất niệm là đoá hoa sinh trong kiếm tâm sẽ chiếu sáng cả núi sông.  Đây là một loại ý cảnh liền mạch, cần phải tu luyện cả bộ mới có thể đạt được sức mạnh tương ứng, hoặc mới có thể đạt tới mục đích thanh lọc kiếm tâm, bụi trần tan biến.  Về phần Bá Kiếm, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu. Mỗi chiêu kiếm đều là sát chiêu, mỗi thức đều ẩn chứa bá khí vô tận, chiêu pháp sẽ có thay đổi, nhưng bá khí ấy không bao giờ biến mất, chiêu kiếm càng về sau càng mạnh.  Một lát sau, Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn vào cuộn tranh trong tay. Có tia khác thường xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn có một suy đoán, có lẽ nỗi nhớ nhung của người áo xanh chứa đựng trong cuộn tranh này đều là những ký ức quan trọng với hắn ta.  Hồng lão từng nói, người trong tranh chính là Nam Đế.  Chỉ là Lâm Nhất chưa từng nghe nói về Nam Đế, cổ vực Nam Hoa không có dấu vết tồn tại của Nam Đế, thậm chí hắn chưa nghe người khác nhắc tới cái tên này bao giờ.  “Chắc là có liên quan đến tầm nhìn và thực lực của mình...”  Lâm Nhất cất cuộn tranh đi, tạm thời không nghĩ tới nó nữa, những bí mật còn lại trong tranh để sau này rồi tìm hiểu.  Bây giờ phải tìm nơi để tu luyện Trần Quang kiếm pháp, rõ ràng viện này không thích hợp cho lắm.  ...  Ba ngày sau, trong sơn mạch Linh Mộc.  Trong thư viện Thiên Phủ, Linh Mộc phong chỉ là một ngọn núi của sơn mạch Linh Mộc, trên thực tế sơn mạch này rất dài, sâu trong sơn mạch luôn có sương mù, khí độc mù mịt và yêu thú hoành hành. Ngày thường có rất nhiều đệ tử thư viện vào đây thí luyện, nhưng họ sẽ không đi sâu vào trong.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây chỉ là một số hình ảnh trong ký ức của hắn ta, những hình ảnh rất quý giá.  Đối với người áo xanh, có lẽ nữ tử trong tranh còn quan trọng hơn kiếm pháp, hắn ta chỉ dùng thanh kiếm trong tay để nhớ về người xưa.  Nhưng suy cho cùng, kiếm pháp mà người áo xanh tiện tay để lại này lại thật đáng kinh ngạc, chấn động như gặp được thần tiên.  “Tạm gọi kiếm pháp này là Trần Quang kiếm pháp vậy...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hai chữ Trần Quang lấy từ câu nói cuối cùng do người áo xanh để lại, nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá.  Trần Quang, bụi trần tan biến, hào quang toả sáng!   Về phần phẩm cấp thì Lâm Nhất không đoán được, mặc dù kiếm pháp này mạnh một cách đáng sợ, nhưng người áo xanh chỉ nhẹ nhàng thi triển, còn ở trong tay Lâm Nhất lại có thể so sánh với Bá Kiếm.  So với Bá Kiếm, Trần Quang kiếm pháp chú trọng ý cảnh chỉnh thể hơn, trong lúc bâng quơ chỉ nhìn thoáng qua sẽ toát ra bá khí vô tận. Sau khi tu luyện từng chiêu một của cả bộ kiếm pháp, có thể cảm nhận được rõ kiếm tâm đang dần trưởng thành.  Đợi đến khi trần tận quang sinh, chỉ cần nhất niệm là đoá hoa sinh trong kiếm tâm sẽ chiếu sáng cả núi sông.  Đây là một loại ý cảnh liền mạch, cần phải tu luyện cả bộ mới có thể đạt được sức mạnh tương ứng, hoặc mới có thể đạt tới mục đích thanh lọc kiếm tâm, bụi trần tan biến.  Về phần Bá Kiếm, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu. Mỗi chiêu kiếm đều là sát chiêu, mỗi thức đều ẩn chứa bá khí vô tận, chiêu pháp sẽ có thay đổi, nhưng bá khí ấy không bao giờ biến mất, chiêu kiếm càng về sau càng mạnh.  Một lát sau, Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn vào cuộn tranh trong tay. Có tia khác thường xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn có một suy đoán, có lẽ nỗi nhớ nhung của người áo xanh chứa đựng trong cuộn tranh này đều là những ký ức quan trọng với hắn ta.  Hồng lão từng nói, người trong tranh chính là Nam Đế.  Chỉ là Lâm Nhất chưa từng nghe nói về Nam Đế, cổ vực Nam Hoa không có dấu vết tồn tại của Nam Đế, thậm chí hắn chưa nghe người khác nhắc tới cái tên này bao giờ.  “Chắc là có liên quan đến tầm nhìn và thực lực của mình...”  Lâm Nhất cất cuộn tranh đi, tạm thời không nghĩ tới nó nữa, những bí mật còn lại trong tranh để sau này rồi tìm hiểu.  Bây giờ phải tìm nơi để tu luyện Trần Quang kiếm pháp, rõ ràng viện này không thích hợp cho lắm.  ...  Ba ngày sau, trong sơn mạch Linh Mộc.  Trong thư viện Thiên Phủ, Linh Mộc phong chỉ là một ngọn núi của sơn mạch Linh Mộc, trên thực tế sơn mạch này rất dài, sâu trong sơn mạch luôn có sương mù, khí độc mù mịt và yêu thú hoành hành. Ngày thường có rất nhiều đệ tử thư viện vào đây thí luyện, nhưng họ sẽ không đi sâu vào trong.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đây chỉ là một số hình ảnh trong ký ức của hắn ta, những hình ảnh rất quý giá.  Đối với người áo xanh, có lẽ nữ tử trong tranh còn quan trọng hơn kiếm pháp, hắn ta chỉ dùng thanh kiếm trong tay để nhớ về người xưa.  Nhưng suy cho cùng, kiếm pháp mà người áo xanh tiện tay để lại này lại thật đáng kinh ngạc, chấn động như gặp được thần tiên.  “Tạm gọi kiếm pháp này là Trần Quang kiếm pháp vậy...”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hai chữ Trần Quang lấy từ câu nói cuối cùng do người áo xanh để lại, nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá.  Trần Quang, bụi trần tan biến, hào quang toả sáng!   Về phần phẩm cấp thì Lâm Nhất không đoán được, mặc dù kiếm pháp này mạnh một cách đáng sợ, nhưng người áo xanh chỉ nhẹ nhàng thi triển, còn ở trong tay Lâm Nhất lại có thể so sánh với Bá Kiếm.  So với Bá Kiếm, Trần Quang kiếm pháp chú trọng ý cảnh chỉnh thể hơn, trong lúc bâng quơ chỉ nhìn thoáng qua sẽ toát ra bá khí vô tận. Sau khi tu luyện từng chiêu một của cả bộ kiếm pháp, có thể cảm nhận được rõ kiếm tâm đang dần trưởng thành.  Đợi đến khi trần tận quang sinh, chỉ cần nhất niệm là đoá hoa sinh trong kiếm tâm sẽ chiếu sáng cả núi sông.  Đây là một loại ý cảnh liền mạch, cần phải tu luyện cả bộ mới có thể đạt được sức mạnh tương ứng, hoặc mới có thể đạt tới mục đích thanh lọc kiếm tâm, bụi trần tan biến.  Về phần Bá Kiếm, mỗi chiêu thức đều là sát chiêu. Mỗi chiêu kiếm đều là sát chiêu, mỗi thức đều ẩn chứa bá khí vô tận, chiêu pháp sẽ có thay đổi, nhưng bá khí ấy không bao giờ biến mất, chiêu kiếm càng về sau càng mạnh.  Một lát sau, Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn vào cuộn tranh trong tay. Có tia khác thường xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn có một suy đoán, có lẽ nỗi nhớ nhung của người áo xanh chứa đựng trong cuộn tranh này đều là những ký ức quan trọng với hắn ta.  Hồng lão từng nói, người trong tranh chính là Nam Đế.  Chỉ là Lâm Nhất chưa từng nghe nói về Nam Đế, cổ vực Nam Hoa không có dấu vết tồn tại của Nam Đế, thậm chí hắn chưa nghe người khác nhắc tới cái tên này bao giờ.  “Chắc là có liên quan đến tầm nhìn và thực lực của mình...”  Lâm Nhất cất cuộn tranh đi, tạm thời không nghĩ tới nó nữa, những bí mật còn lại trong tranh để sau này rồi tìm hiểu.  Bây giờ phải tìm nơi để tu luyện Trần Quang kiếm pháp, rõ ràng viện này không thích hợp cho lắm.  ...  Ba ngày sau, trong sơn mạch Linh Mộc.  Trong thư viện Thiên Phủ, Linh Mộc phong chỉ là một ngọn núi của sơn mạch Linh Mộc, trên thực tế sơn mạch này rất dài, sâu trong sơn mạch luôn có sương mù, khí độc mù mịt và yêu thú hoành hành. Ngày thường có rất nhiều đệ tử thư viện vào đây thí luyện, nhưng họ sẽ không đi sâu vào trong.

Chương 1954