“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1964

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại nữa, với thực lực vượt xa so với cảnh giới của Lâm Nhất, rất có khả năng sẽ tạo ra sự bất ngờ, đánh cho những người khác không kịp trở tay.  Cơ hội thực sự rất lớn, xét trên lập trường của mình, nàng ta hy vọng Lâm Nhất đừng bỏ lỡ cơ hội này.  “Ba ngày sau, ta sẽ trả lời cô, lần này đa tạ”.Lâm Nhất suy tư, bình tĩnh nói.  Nếu là trước khi hiểu thấu đáo cuộn tranh hoa tường vi, hắn sẽ không ngại mạo hiểm, nhưng bây giờ hắn đã thu hoạch được nhiều từ cuộn tranh hoa tường vi.    Chỉ cần nắm chắc, không lâu sau sẽ có thể tranh đấu với các nhân tài trên bảng Long Vân.  Bây giờ vừa mới lĩnh ngộ bí mật trong tranh đã tham gia vào một cuộc thi gay gắt như thế này thì hơi liều lĩnh. Hắn là vậy, nếu không quyết định thì thôi, một khi đã quyết định thì sao có thể chỉ thoả mãn với Nước Huyền Âm?  “Ta nói, nếu ngươi còn khách sáo với ta như vậy, lần sau ta sẽ tức giận thật đấy”.  Mặc Linh cười trách, nàng ta vẫn còn hơi nhạy cảm với câu cảm ơn của Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, ôm quyền rời đi.  “Biển Trăng Khô, mộ Tinh Quân, Nước Huyền Âm...”  Lâm Nhất ra khỏi nơi ở của Mặc Linh, nhìn thư viện lạnh lẽo này, hít một hơi thật sâu. Cao thủ như Tinh Quân thật sự quá xa vời đối với hắn. Với hắn hiện giờ, ngay cả cảnh giới Thiên Phách cũng là một sự tồn tại không thể địch nổi.  Nhưng Biển Trăng Khô đã tồn tại nhiều năm như vậy, nếu thật sự có cổ mộ Tinh Quân thì phải được tìm ra từ lâu rồi mới đúng.  Bây giờ đột nhiên xuất hiện cũng có vẻ hơi kì lạ.  Một khi cổ mộ này xuất hiện sẽ gây ra sóng gió như thế nào, Lâm Nhất không thể đoán trước được, nhưng có thể khẳng định những đối thủ mà hắn cần phải đối phó khi đó không chỉ là cấp bậc như Tào Chấn, có thể còn phải đối mặt với nhân tài bảng Long Vân đợt trước.  Tuy Tào Chấn mạnh, nhưng vẫn còn rất non nớt so với các nhân tài bảng Long Vân chân chính.   Trước khi về, Lâm Nhất đi ngang qua quảng trường Hoả Ngục của thư viện Thiên Phủ. Nơi đây tương đương với sân luyện võ, ngoài việc tu luyện, ngày thường các đệ tử luôn chọn nơi này làm địa điểm luận bàn, độ phổ biến khá cao.  Hôm nay quảng trường người đông như kiến, còn náo nhiệt hơn lần trước có người của thư viện Bạch Ngọc đến.  Lâm Nhất ngạc nhiên, cũng đoán được gì đó.  Các tông môn khác đến thư viện Thiên Phủ thường sẽ không thể tránh khỏi việc muốn “xin chỉ bảo”. Thiên Kiếm Tông có quan hệ khá tốt với thư viện này cũng không ngoại lệ.  Nhưng việc này cũng có thể hiểu được, tu luyện võ đạo không thể tránh được hai chữ “danh lợi”, có ai không muốn thể hiện bản thân trước người khác chứ?  Lâm Nhất lắc đầu, không hứng thú lắm, thực lực võ đạo của thư viện khá yếu. Với thực lực của Thiên Kiếm Tông, chỉ cần người đến không phải chân ướt chân ráo thì ngay cả đệ tử nội môn cũng có thể đánh lại đệ tử nòng cốt của thư viện, thậm chí thắng một cách dễ dàng.  Những trận đấu thế này chỉ mang tính chất vui vẻ thôi, không có giá trị thưởng thức.  “Mạnh quá, không hổ là nhân tài của Thiên Kiếm Tông, Mai sư huynh sắp không chịu nổi nữa rồi”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại nữa, với thực lực vượt xa so với cảnh giới của Lâm Nhất, rất có khả năng sẽ tạo ra sự bất ngờ, đánh cho những người khác không kịp trở tay.  Cơ hội thực sự rất lớn, xét trên lập trường của mình, nàng ta hy vọng Lâm Nhất đừng bỏ lỡ cơ hội này.  “Ba ngày sau, ta sẽ trả lời cô, lần này đa tạ”.Lâm Nhất suy tư, bình tĩnh nói.  Nếu là trước khi hiểu thấu đáo cuộn tranh hoa tường vi, hắn sẽ không ngại mạo hiểm, nhưng bây giờ hắn đã thu hoạch được nhiều từ cuộn tranh hoa tường vi.    Chỉ cần nắm chắc, không lâu sau sẽ có thể tranh đấu với các nhân tài trên bảng Long Vân.  Bây giờ vừa mới lĩnh ngộ bí mật trong tranh đã tham gia vào một cuộc thi gay gắt như thế này thì hơi liều lĩnh. Hắn là vậy, nếu không quyết định thì thôi, một khi đã quyết định thì sao có thể chỉ thoả mãn với Nước Huyền Âm?  “Ta nói, nếu ngươi còn khách sáo với ta như vậy, lần sau ta sẽ tức giận thật đấy”.  Mặc Linh cười trách, nàng ta vẫn còn hơi nhạy cảm với câu cảm ơn của Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, ôm quyền rời đi.  “Biển Trăng Khô, mộ Tinh Quân, Nước Huyền Âm...”  Lâm Nhất ra khỏi nơi ở của Mặc Linh, nhìn thư viện lạnh lẽo này, hít một hơi thật sâu. Cao thủ như Tinh Quân thật sự quá xa vời đối với hắn. Với hắn hiện giờ, ngay cả cảnh giới Thiên Phách cũng là một sự tồn tại không thể địch nổi.  Nhưng Biển Trăng Khô đã tồn tại nhiều năm như vậy, nếu thật sự có cổ mộ Tinh Quân thì phải được tìm ra từ lâu rồi mới đúng.  Bây giờ đột nhiên xuất hiện cũng có vẻ hơi kì lạ.  Một khi cổ mộ này xuất hiện sẽ gây ra sóng gió như thế nào, Lâm Nhất không thể đoán trước được, nhưng có thể khẳng định những đối thủ mà hắn cần phải đối phó khi đó không chỉ là cấp bậc như Tào Chấn, có thể còn phải đối mặt với nhân tài bảng Long Vân đợt trước.  Tuy Tào Chấn mạnh, nhưng vẫn còn rất non nớt so với các nhân tài bảng Long Vân chân chính.   Trước khi về, Lâm Nhất đi ngang qua quảng trường Hoả Ngục của thư viện Thiên Phủ. Nơi đây tương đương với sân luyện võ, ngoài việc tu luyện, ngày thường các đệ tử luôn chọn nơi này làm địa điểm luận bàn, độ phổ biến khá cao.  Hôm nay quảng trường người đông như kiến, còn náo nhiệt hơn lần trước có người của thư viện Bạch Ngọc đến.  Lâm Nhất ngạc nhiên, cũng đoán được gì đó.  Các tông môn khác đến thư viện Thiên Phủ thường sẽ không thể tránh khỏi việc muốn “xin chỉ bảo”. Thiên Kiếm Tông có quan hệ khá tốt với thư viện này cũng không ngoại lệ.  Nhưng việc này cũng có thể hiểu được, tu luyện võ đạo không thể tránh được hai chữ “danh lợi”, có ai không muốn thể hiện bản thân trước người khác chứ?  Lâm Nhất lắc đầu, không hứng thú lắm, thực lực võ đạo của thư viện khá yếu. Với thực lực của Thiên Kiếm Tông, chỉ cần người đến không phải chân ướt chân ráo thì ngay cả đệ tử nội môn cũng có thể đánh lại đệ tử nòng cốt của thư viện, thậm chí thắng một cách dễ dàng.  Những trận đấu thế này chỉ mang tính chất vui vẻ thôi, không có giá trị thưởng thức.  “Mạnh quá, không hổ là nhân tài của Thiên Kiếm Tông, Mai sư huynh sắp không chịu nổi nữa rồi”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại nữa, với thực lực vượt xa so với cảnh giới của Lâm Nhất, rất có khả năng sẽ tạo ra sự bất ngờ, đánh cho những người khác không kịp trở tay.  Cơ hội thực sự rất lớn, xét trên lập trường của mình, nàng ta hy vọng Lâm Nhất đừng bỏ lỡ cơ hội này.  “Ba ngày sau, ta sẽ trả lời cô, lần này đa tạ”.Lâm Nhất suy tư, bình tĩnh nói.  Nếu là trước khi hiểu thấu đáo cuộn tranh hoa tường vi, hắn sẽ không ngại mạo hiểm, nhưng bây giờ hắn đã thu hoạch được nhiều từ cuộn tranh hoa tường vi.    Chỉ cần nắm chắc, không lâu sau sẽ có thể tranh đấu với các nhân tài trên bảng Long Vân.  Bây giờ vừa mới lĩnh ngộ bí mật trong tranh đã tham gia vào một cuộc thi gay gắt như thế này thì hơi liều lĩnh. Hắn là vậy, nếu không quyết định thì thôi, một khi đã quyết định thì sao có thể chỉ thoả mãn với Nước Huyền Âm?  “Ta nói, nếu ngươi còn khách sáo với ta như vậy, lần sau ta sẽ tức giận thật đấy”.  Mặc Linh cười trách, nàng ta vẫn còn hơi nhạy cảm với câu cảm ơn của Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, ôm quyền rời đi.  “Biển Trăng Khô, mộ Tinh Quân, Nước Huyền Âm...”  Lâm Nhất ra khỏi nơi ở của Mặc Linh, nhìn thư viện lạnh lẽo này, hít một hơi thật sâu. Cao thủ như Tinh Quân thật sự quá xa vời đối với hắn. Với hắn hiện giờ, ngay cả cảnh giới Thiên Phách cũng là một sự tồn tại không thể địch nổi.  Nhưng Biển Trăng Khô đã tồn tại nhiều năm như vậy, nếu thật sự có cổ mộ Tinh Quân thì phải được tìm ra từ lâu rồi mới đúng.  Bây giờ đột nhiên xuất hiện cũng có vẻ hơi kì lạ.  Một khi cổ mộ này xuất hiện sẽ gây ra sóng gió như thế nào, Lâm Nhất không thể đoán trước được, nhưng có thể khẳng định những đối thủ mà hắn cần phải đối phó khi đó không chỉ là cấp bậc như Tào Chấn, có thể còn phải đối mặt với nhân tài bảng Long Vân đợt trước.  Tuy Tào Chấn mạnh, nhưng vẫn còn rất non nớt so với các nhân tài bảng Long Vân chân chính.   Trước khi về, Lâm Nhất đi ngang qua quảng trường Hoả Ngục của thư viện Thiên Phủ. Nơi đây tương đương với sân luyện võ, ngoài việc tu luyện, ngày thường các đệ tử luôn chọn nơi này làm địa điểm luận bàn, độ phổ biến khá cao.  Hôm nay quảng trường người đông như kiến, còn náo nhiệt hơn lần trước có người của thư viện Bạch Ngọc đến.  Lâm Nhất ngạc nhiên, cũng đoán được gì đó.  Các tông môn khác đến thư viện Thiên Phủ thường sẽ không thể tránh khỏi việc muốn “xin chỉ bảo”. Thiên Kiếm Tông có quan hệ khá tốt với thư viện này cũng không ngoại lệ.  Nhưng việc này cũng có thể hiểu được, tu luyện võ đạo không thể tránh được hai chữ “danh lợi”, có ai không muốn thể hiện bản thân trước người khác chứ?  Lâm Nhất lắc đầu, không hứng thú lắm, thực lực võ đạo của thư viện khá yếu. Với thực lực của Thiên Kiếm Tông, chỉ cần người đến không phải chân ướt chân ráo thì ngay cả đệ tử nội môn cũng có thể đánh lại đệ tử nòng cốt của thư viện, thậm chí thắng một cách dễ dàng.  Những trận đấu thế này chỉ mang tính chất vui vẻ thôi, không có giá trị thưởng thức.  “Mạnh quá, không hổ là nhân tài của Thiên Kiếm Tông, Mai sư huynh sắp không chịu nổi nữa rồi”.

Chương 1964