“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1971

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi khởi hành, hắn phải cố sức tăng thực lực, tu vi không thể tiến bộ được nữa nhưng Tử Diên Kiếm Quyết thì chưa hẳn.  Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất bỗng lóe sáng. Hắn liễn duỗi tay vỗ lên túi trữ vật một cái, ngay lập tức, một bông hoa kỳ lạ dường như được cô đọng từ lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  Ngọn lửa nhảy múa linh hoạt, phát ra hào quang cực kỳ chói mắt.  Nếu tập trung nhìn kỹ, có thể thấy được đóa hoa này ẩn chứa linh dịch tinh luyện, chúng tràn ngập trong hoa và lá, không ngừng di chuyển, hệt như ngọn lửa đang chập chờn.  Ánh sáng vẫn luôn nhảy nhót kia chứa năng lượng thuộc tính hỏa cực kỳ dồi dào và hùng hậu, vô cùng to lớn.  Hắn vốn định đợi sau khi đột phá lên cảnh giới Dương Huyền mới luyện hóa đóa hoa này, nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác.  Tuy nhiên, không thể luyện hóa hết, lấy một cánh hoa là được. Nếu luyện hóa hoàn toàn thì đến khi đột phá cảnh giới Dương Huyền, e là được không bù mất.   Theo như lời Mặc Linh, đến cảnh giới Dương Huyền sẽ không còn khả năng hấp thu Nước Huyền Âm được nữa, đây cũng chính là nguyên do lớn nhất khiến hắn vào tiến vào Cổ Mộ.  Lâm Ngất ngắt một cánh hoa xuống, ngửi được hương thơm lạ lùng, mặt hắn lộ vẻ thoải mái, khẽ gật đầu. Thiên tài địa bảo bực này quả thật rất cao cấp, chỉ một cánh hoa thôi đã có thể so với linh dược tứ phẩm rồi.  Sau khi vận chuyển kiếm quyết một vòng, Lâm Nhất không chút do dự há miệng nuốt cánh hoa kia.  Ầm!  Vừa vào miệng, cánh hoa bỗng chốc hóa thành một dòng nước lũ vô cùng vô tận, với khí thế to lớn, nó dũng mãnh tràn vào mười huyền mạch trong cơ thể và từ từ dung hợp với chân nguyên được cô đọng từ kiếm quyết.   Đóa hoa Tử Diên màu bạc ở Tử Phủ lập tức nở bung ra, tham lam hút lấy lực lượng đến từ cánh hoa này.  Với quá trình luyện hóa gần như cuồng bạo này, hoa Tử Diên bắt đầu tỏa ra từng tia hào quang bằng mắt thường có thể thấy được. Nhưng những cánh hoa này lại hệt như vực thẳm vậy, bất kể năng lượng hỏa có tuôn vào như dòng nước lũ thì cũng không cách nào lấp đầy được.  Nhưng theo thời gian, có thể cảm nhận được rất rõ đóa hoa Tử Diên trong Tử Phủ đang từ từ tăng trưởng. Chân nguyên ẩn chứa bên trong nó sôi trào, dần trở nên cô đọng và dồi dào.  Lâm Nhất phải mất hai ngày mới có thể luyện hóa hoàn toàn cánh hoa Hỏa Ngục này.  Khi một giọt năng lượng thuộc tính hỏa cuối cùng được hấp thu, đóa Tử Diên vốn đã yên tĩnh ở Tử Phủ từ lâu bỗng nhiên chấn động.  Ông! Ông!  Cánh hoa run lên từng hồi, phát ra tiếng “loong coong” hệt như tiếng kiếm ngân, để lộ sức mạnh mênh mông cuồn cuộn và rộng lớn, như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến. Thoáng chốc, hoa Tử Diên xuất hiện thêm một cánh hoa, đạt đến tám mươi ba cánh hoa.  Tử Phủ màu bạc lập tức sôi trào mãnh liệt, cứ như núi lửa bộc phát. Giờ phút này, Tử Phủ được tạo thành từ nguyên dịch bao la bắt đầu ầm ầm gợn sóng, từng con sóng dữ tợn ào ào đánh úp đến.  Lâm Nhất mở mắt ra, ánh mắt lóe sáng như đá quý, một luồng ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén bắn vọt ra.  Tử Diên Kiếm Quyết lại tiến bộ thêm một bậc nữa!Mặc dù chỉ cần thêm một cánh hoa, nhưng Lâm Nhất biết một bước tiến bộ nhỏ để đạt tới Tử Diên Kiếm Quyết tầng mười này có ý nghĩa như thế nào.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi khởi hành, hắn phải cố sức tăng thực lực, tu vi không thể tiến bộ được nữa nhưng Tử Diên Kiếm Quyết thì chưa hẳn.  Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất bỗng lóe sáng. Hắn liễn duỗi tay vỗ lên túi trữ vật một cái, ngay lập tức, một bông hoa kỳ lạ dường như được cô đọng từ lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  Ngọn lửa nhảy múa linh hoạt, phát ra hào quang cực kỳ chói mắt.  Nếu tập trung nhìn kỹ, có thể thấy được đóa hoa này ẩn chứa linh dịch tinh luyện, chúng tràn ngập trong hoa và lá, không ngừng di chuyển, hệt như ngọn lửa đang chập chờn.  Ánh sáng vẫn luôn nhảy nhót kia chứa năng lượng thuộc tính hỏa cực kỳ dồi dào và hùng hậu, vô cùng to lớn.  Hắn vốn định đợi sau khi đột phá lên cảnh giới Dương Huyền mới luyện hóa đóa hoa này, nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác.  Tuy nhiên, không thể luyện hóa hết, lấy một cánh hoa là được. Nếu luyện hóa hoàn toàn thì đến khi đột phá cảnh giới Dương Huyền, e là được không bù mất.   Theo như lời Mặc Linh, đến cảnh giới Dương Huyền sẽ không còn khả năng hấp thu Nước Huyền Âm được nữa, đây cũng chính là nguyên do lớn nhất khiến hắn vào tiến vào Cổ Mộ.  Lâm Ngất ngắt một cánh hoa xuống, ngửi được hương thơm lạ lùng, mặt hắn lộ vẻ thoải mái, khẽ gật đầu. Thiên tài địa bảo bực này quả thật rất cao cấp, chỉ một cánh hoa thôi đã có thể so với linh dược tứ phẩm rồi.  Sau khi vận chuyển kiếm quyết một vòng, Lâm Nhất không chút do dự há miệng nuốt cánh hoa kia.  Ầm!  Vừa vào miệng, cánh hoa bỗng chốc hóa thành một dòng nước lũ vô cùng vô tận, với khí thế to lớn, nó dũng mãnh tràn vào mười huyền mạch trong cơ thể và từ từ dung hợp với chân nguyên được cô đọng từ kiếm quyết.   Đóa hoa Tử Diên màu bạc ở Tử Phủ lập tức nở bung ra, tham lam hút lấy lực lượng đến từ cánh hoa này.  Với quá trình luyện hóa gần như cuồng bạo này, hoa Tử Diên bắt đầu tỏa ra từng tia hào quang bằng mắt thường có thể thấy được. Nhưng những cánh hoa này lại hệt như vực thẳm vậy, bất kể năng lượng hỏa có tuôn vào như dòng nước lũ thì cũng không cách nào lấp đầy được.  Nhưng theo thời gian, có thể cảm nhận được rất rõ đóa hoa Tử Diên trong Tử Phủ đang từ từ tăng trưởng. Chân nguyên ẩn chứa bên trong nó sôi trào, dần trở nên cô đọng và dồi dào.  Lâm Nhất phải mất hai ngày mới có thể luyện hóa hoàn toàn cánh hoa Hỏa Ngục này.  Khi một giọt năng lượng thuộc tính hỏa cuối cùng được hấp thu, đóa Tử Diên vốn đã yên tĩnh ở Tử Phủ từ lâu bỗng nhiên chấn động.  Ông! Ông!  Cánh hoa run lên từng hồi, phát ra tiếng “loong coong” hệt như tiếng kiếm ngân, để lộ sức mạnh mênh mông cuồn cuộn và rộng lớn, như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến. Thoáng chốc, hoa Tử Diên xuất hiện thêm một cánh hoa, đạt đến tám mươi ba cánh hoa.  Tử Phủ màu bạc lập tức sôi trào mãnh liệt, cứ như núi lửa bộc phát. Giờ phút này, Tử Phủ được tạo thành từ nguyên dịch bao la bắt đầu ầm ầm gợn sóng, từng con sóng dữ tợn ào ào đánh úp đến.  Lâm Nhất mở mắt ra, ánh mắt lóe sáng như đá quý, một luồng ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén bắn vọt ra.  Tử Diên Kiếm Quyết lại tiến bộ thêm một bậc nữa!Mặc dù chỉ cần thêm một cánh hoa, nhưng Lâm Nhất biết một bước tiến bộ nhỏ để đạt tới Tử Diên Kiếm Quyết tầng mười này có ý nghĩa như thế nào.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước khi khởi hành, hắn phải cố sức tăng thực lực, tu vi không thể tiến bộ được nữa nhưng Tử Diên Kiếm Quyết thì chưa hẳn.  Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất bỗng lóe sáng. Hắn liễn duỗi tay vỗ lên túi trữ vật một cái, ngay lập tức, một bông hoa kỳ lạ dường như được cô đọng từ lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  Ngọn lửa nhảy múa linh hoạt, phát ra hào quang cực kỳ chói mắt.  Nếu tập trung nhìn kỹ, có thể thấy được đóa hoa này ẩn chứa linh dịch tinh luyện, chúng tràn ngập trong hoa và lá, không ngừng di chuyển, hệt như ngọn lửa đang chập chờn.  Ánh sáng vẫn luôn nhảy nhót kia chứa năng lượng thuộc tính hỏa cực kỳ dồi dào và hùng hậu, vô cùng to lớn.  Hắn vốn định đợi sau khi đột phá lên cảnh giới Dương Huyền mới luyện hóa đóa hoa này, nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác.  Tuy nhiên, không thể luyện hóa hết, lấy một cánh hoa là được. Nếu luyện hóa hoàn toàn thì đến khi đột phá cảnh giới Dương Huyền, e là được không bù mất.   Theo như lời Mặc Linh, đến cảnh giới Dương Huyền sẽ không còn khả năng hấp thu Nước Huyền Âm được nữa, đây cũng chính là nguyên do lớn nhất khiến hắn vào tiến vào Cổ Mộ.  Lâm Ngất ngắt một cánh hoa xuống, ngửi được hương thơm lạ lùng, mặt hắn lộ vẻ thoải mái, khẽ gật đầu. Thiên tài địa bảo bực này quả thật rất cao cấp, chỉ một cánh hoa thôi đã có thể so với linh dược tứ phẩm rồi.  Sau khi vận chuyển kiếm quyết một vòng, Lâm Nhất không chút do dự há miệng nuốt cánh hoa kia.  Ầm!  Vừa vào miệng, cánh hoa bỗng chốc hóa thành một dòng nước lũ vô cùng vô tận, với khí thế to lớn, nó dũng mãnh tràn vào mười huyền mạch trong cơ thể và từ từ dung hợp với chân nguyên được cô đọng từ kiếm quyết.   Đóa hoa Tử Diên màu bạc ở Tử Phủ lập tức nở bung ra, tham lam hút lấy lực lượng đến từ cánh hoa này.  Với quá trình luyện hóa gần như cuồng bạo này, hoa Tử Diên bắt đầu tỏa ra từng tia hào quang bằng mắt thường có thể thấy được. Nhưng những cánh hoa này lại hệt như vực thẳm vậy, bất kể năng lượng hỏa có tuôn vào như dòng nước lũ thì cũng không cách nào lấp đầy được.  Nhưng theo thời gian, có thể cảm nhận được rất rõ đóa hoa Tử Diên trong Tử Phủ đang từ từ tăng trưởng. Chân nguyên ẩn chứa bên trong nó sôi trào, dần trở nên cô đọng và dồi dào.  Lâm Nhất phải mất hai ngày mới có thể luyện hóa hoàn toàn cánh hoa Hỏa Ngục này.  Khi một giọt năng lượng thuộc tính hỏa cuối cùng được hấp thu, đóa Tử Diên vốn đã yên tĩnh ở Tử Phủ từ lâu bỗng nhiên chấn động.  Ông! Ông!  Cánh hoa run lên từng hồi, phát ra tiếng “loong coong” hệt như tiếng kiếm ngân, để lộ sức mạnh mênh mông cuồn cuộn và rộng lớn, như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến. Thoáng chốc, hoa Tử Diên xuất hiện thêm một cánh hoa, đạt đến tám mươi ba cánh hoa.  Tử Phủ màu bạc lập tức sôi trào mãnh liệt, cứ như núi lửa bộc phát. Giờ phút này, Tử Phủ được tạo thành từ nguyên dịch bao la bắt đầu ầm ầm gợn sóng, từng con sóng dữ tợn ào ào đánh úp đến.  Lâm Nhất mở mắt ra, ánh mắt lóe sáng như đá quý, một luồng ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén bắn vọt ra.  Tử Diên Kiếm Quyết lại tiến bộ thêm một bậc nữa!Mặc dù chỉ cần thêm một cánh hoa, nhưng Lâm Nhất biết một bước tiến bộ nhỏ để đạt tới Tử Diên Kiếm Quyết tầng mười này có ý nghĩa như thế nào.  

Chương 1971