“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1989
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các nhân tài bảng ngoài khác dù không mạnh bằng họ cũng sẽ rất đáng sợ, không thể coi thường quá mức. Kể cả Lãnh Hạo Vũ chỉ xếp hạng cuối đã dám thách đấu với đệ tử nòng cốt của Thiên Kiếm Tông, những người khác thì không cần phải nói nhiều. “Khà khà, nhiều người đến thật đấy”, Bùi Nhạc gầy như que củi, đeo đao U Vân nhìn lướt qua xung quanh, nhếch miệng cười nói. Tần An có đôi mắt như rắn độc cười lạnh lùng: “Ngoài mấy người bạn cũ trên bảng Long Vân ra thì còn được vài người đủ năng lực, còn lại chỉ là một đám vô dụng thôi. Với thực lực này mà muốn vào Biển Trăng Khô tranh đoạt bảo bối của cổ mộ Tinh Quân, quả thật không biết sống chết”. “Đừng tự tin thái quá, nếu bị lật thuyền sẽ buồn cười lắm đấy”, Bùi Nhạc lạnh nhạt tiếp lời. Tần An cười bâng quơ: “Có thể ư?” “Cũng đúng, ha ha ha!” Hai người tự nói tự cười, cười nhạo tất cả mọi người ngoại trừ cao thủ bảng Long Vân đều không đáng một đồng. Họ không cố tình hạ giọng nên đã khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng họ không hề quan tâm. Đây cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng của rất nhiều nhân tài bảng Long Vân khác, nếu không lọt vào bảng này thì đều vô dụng. Chẳng qua một số người cư xử đúng mực, giỏi che giấu, còn một số người thì tự cao tự đại, Tần An và Bùi Nhạc là điển hình của ví dụ này. Mặc Linh cười khẩy: “Hai người này vẫn ngông cuồng như trước, thấy cao thủ bảng trong chưa đến nên bản tính lập tức bại lộ. Bốn năm trước, ta nhớ hai người này đã từng bị Nam Cung Vãn Ngọc đánh rất thê thảm”. “Nghỉ ngơi trước đi, tốt nhất là đừng động tới loại người này, nếu như động tới thì có thể sẽ phải chịu rất nhiều sỉ nhục”. Tiền bối Đường Du nhìn họ bằng ánh mắt đầy sắc bén. So với những sát thần máu lạnh, loại người phô trương này thích ngược đãi đối thủ hơn, có lẽ họ sẽ không giết chết, nhưng thủ đoạn sỉ nhục lại nhiều vô kể. Rất khó để nói giữa hai loại người này ai tốt hơn ai. Trong doanh trại của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trong lều bình tĩnh tu luyện.Hiện tại tu vi của Lâm Nhất đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, không thể tiến thêm, nhưng dù sao ngày thường cũng đã quen với vất vả. Dù cho không thể tiến thêm, trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, hắn sẽ tinh luyện lại Tử Diên Kiếm Quyết, chung quy cũng sẽ có tiến bộ thôi. Chưa kể đến Bạch Lê Hiên, so với Mục Trần thì căn cốt và tư chất của hắn cũng yếu hơn rất nhiều. Nhưng sự kiên trì và nỗ lực mà hắn dành cho võ đạo không hề thua kém bất cứ ai. Từ trước đến giờ, dù gặp được kỳ ngộ, hắn cũng sẽ cẩn thận, không dám đắc ý vênh váo. Mỗi dấu chân trên con đường của hắn đều tạo nên căn cơ vững chắc như núi, khí tức cô đọng và mạnh mẽ. Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã ba ngày. Cơn bão giáp ranh Biển Trăng Khô dần yếu đi, không còn đáng sợ như ban đầu nữa. Số người cắm trại trong khu vực giáp ranh này càng lúc càng nhiều. Lại hai ngày trôi qua, cơn bão che khuất bầu trời rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các nhân tài bảng ngoài khác dù không mạnh bằng họ cũng sẽ rất đáng sợ, không thể coi thường quá mức. Kể cả Lãnh Hạo Vũ chỉ xếp hạng cuối đã dám thách đấu với đệ tử nòng cốt của Thiên Kiếm Tông, những người khác thì không cần phải nói nhiều. “Khà khà, nhiều người đến thật đấy”, Bùi Nhạc gầy như que củi, đeo đao U Vân nhìn lướt qua xung quanh, nhếch miệng cười nói. Tần An có đôi mắt như rắn độc cười lạnh lùng: “Ngoài mấy người bạn cũ trên bảng Long Vân ra thì còn được vài người đủ năng lực, còn lại chỉ là một đám vô dụng thôi. Với thực lực này mà muốn vào Biển Trăng Khô tranh đoạt bảo bối của cổ mộ Tinh Quân, quả thật không biết sống chết”. “Đừng tự tin thái quá, nếu bị lật thuyền sẽ buồn cười lắm đấy”, Bùi Nhạc lạnh nhạt tiếp lời. Tần An cười bâng quơ: “Có thể ư?” “Cũng đúng, ha ha ha!” Hai người tự nói tự cười, cười nhạo tất cả mọi người ngoại trừ cao thủ bảng Long Vân đều không đáng một đồng. Họ không cố tình hạ giọng nên đã khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng họ không hề quan tâm. Đây cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng của rất nhiều nhân tài bảng Long Vân khác, nếu không lọt vào bảng này thì đều vô dụng. Chẳng qua một số người cư xử đúng mực, giỏi che giấu, còn một số người thì tự cao tự đại, Tần An và Bùi Nhạc là điển hình của ví dụ này. Mặc Linh cười khẩy: “Hai người này vẫn ngông cuồng như trước, thấy cao thủ bảng trong chưa đến nên bản tính lập tức bại lộ. Bốn năm trước, ta nhớ hai người này đã từng bị Nam Cung Vãn Ngọc đánh rất thê thảm”. “Nghỉ ngơi trước đi, tốt nhất là đừng động tới loại người này, nếu như động tới thì có thể sẽ phải chịu rất nhiều sỉ nhục”. Tiền bối Đường Du nhìn họ bằng ánh mắt đầy sắc bén. So với những sát thần máu lạnh, loại người phô trương này thích ngược đãi đối thủ hơn, có lẽ họ sẽ không giết chết, nhưng thủ đoạn sỉ nhục lại nhiều vô kể. Rất khó để nói giữa hai loại người này ai tốt hơn ai. Trong doanh trại của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trong lều bình tĩnh tu luyện.Hiện tại tu vi của Lâm Nhất đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, không thể tiến thêm, nhưng dù sao ngày thường cũng đã quen với vất vả. Dù cho không thể tiến thêm, trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, hắn sẽ tinh luyện lại Tử Diên Kiếm Quyết, chung quy cũng sẽ có tiến bộ thôi. Chưa kể đến Bạch Lê Hiên, so với Mục Trần thì căn cốt và tư chất của hắn cũng yếu hơn rất nhiều. Nhưng sự kiên trì và nỗ lực mà hắn dành cho võ đạo không hề thua kém bất cứ ai. Từ trước đến giờ, dù gặp được kỳ ngộ, hắn cũng sẽ cẩn thận, không dám đắc ý vênh váo. Mỗi dấu chân trên con đường của hắn đều tạo nên căn cơ vững chắc như núi, khí tức cô đọng và mạnh mẽ. Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã ba ngày. Cơn bão giáp ranh Biển Trăng Khô dần yếu đi, không còn đáng sợ như ban đầu nữa. Số người cắm trại trong khu vực giáp ranh này càng lúc càng nhiều. Lại hai ngày trôi qua, cơn bão che khuất bầu trời rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các nhân tài bảng ngoài khác dù không mạnh bằng họ cũng sẽ rất đáng sợ, không thể coi thường quá mức. Kể cả Lãnh Hạo Vũ chỉ xếp hạng cuối đã dám thách đấu với đệ tử nòng cốt của Thiên Kiếm Tông, những người khác thì không cần phải nói nhiều. “Khà khà, nhiều người đến thật đấy”, Bùi Nhạc gầy như que củi, đeo đao U Vân nhìn lướt qua xung quanh, nhếch miệng cười nói. Tần An có đôi mắt như rắn độc cười lạnh lùng: “Ngoài mấy người bạn cũ trên bảng Long Vân ra thì còn được vài người đủ năng lực, còn lại chỉ là một đám vô dụng thôi. Với thực lực này mà muốn vào Biển Trăng Khô tranh đoạt bảo bối của cổ mộ Tinh Quân, quả thật không biết sống chết”. “Đừng tự tin thái quá, nếu bị lật thuyền sẽ buồn cười lắm đấy”, Bùi Nhạc lạnh nhạt tiếp lời. Tần An cười bâng quơ: “Có thể ư?” “Cũng đúng, ha ha ha!” Hai người tự nói tự cười, cười nhạo tất cả mọi người ngoại trừ cao thủ bảng Long Vân đều không đáng một đồng. Họ không cố tình hạ giọng nên đã khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng họ không hề quan tâm. Đây cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng của rất nhiều nhân tài bảng Long Vân khác, nếu không lọt vào bảng này thì đều vô dụng. Chẳng qua một số người cư xử đúng mực, giỏi che giấu, còn một số người thì tự cao tự đại, Tần An và Bùi Nhạc là điển hình của ví dụ này. Mặc Linh cười khẩy: “Hai người này vẫn ngông cuồng như trước, thấy cao thủ bảng trong chưa đến nên bản tính lập tức bại lộ. Bốn năm trước, ta nhớ hai người này đã từng bị Nam Cung Vãn Ngọc đánh rất thê thảm”. “Nghỉ ngơi trước đi, tốt nhất là đừng động tới loại người này, nếu như động tới thì có thể sẽ phải chịu rất nhiều sỉ nhục”. Tiền bối Đường Du nhìn họ bằng ánh mắt đầy sắc bén. So với những sát thần máu lạnh, loại người phô trương này thích ngược đãi đối thủ hơn, có lẽ họ sẽ không giết chết, nhưng thủ đoạn sỉ nhục lại nhiều vô kể. Rất khó để nói giữa hai loại người này ai tốt hơn ai. Trong doanh trại của thư viện Thiên Phủ, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trong lều bình tĩnh tu luyện.Hiện tại tu vi của Lâm Nhất đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, không thể tiến thêm, nhưng dù sao ngày thường cũng đã quen với vất vả. Dù cho không thể tiến thêm, trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, hắn sẽ tinh luyện lại Tử Diên Kiếm Quyết, chung quy cũng sẽ có tiến bộ thôi. Chưa kể đến Bạch Lê Hiên, so với Mục Trần thì căn cốt và tư chất của hắn cũng yếu hơn rất nhiều. Nhưng sự kiên trì và nỗ lực mà hắn dành cho võ đạo không hề thua kém bất cứ ai. Từ trước đến giờ, dù gặp được kỳ ngộ, hắn cũng sẽ cẩn thận, không dám đắc ý vênh váo. Mỗi dấu chân trên con đường của hắn đều tạo nên căn cơ vững chắc như núi, khí tức cô đọng và mạnh mẽ. Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã ba ngày. Cơn bão giáp ranh Biển Trăng Khô dần yếu đi, không còn đáng sợ như ban đầu nữa. Số người cắm trại trong khu vực giáp ranh này càng lúc càng nhiều. Lại hai ngày trôi qua, cơn bão che khuất bầu trời rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.