“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2005

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quan trọng nhất là hắn còn phát hiện hai cái xác, trong có vẻ không giống người thời xưa lắm.  Có người từng đến nơi này?  Lâm Nhất hơi thất vọng, nếu từng có người đến thì sẽ không còn thứ gì quá quý giá nữa.  Ầm!  Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng chân nguyên dao động vang lên, ngoài ra còn có tiếng đánh nhau kịch liệt.  “Xem ra có không ít người đến đây…”  Lâm Nhất càng tỏ vẻ thất vọng hơn, hắn ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi dọc theo đường đá.  Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, không ngừng đi về phía trước.  Cuối cùng, Lâm Nhất đi tới một cung điện rộng lớn, trên cung điện nạm đá quý sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ lấn át sự tối tăm, chiếu sáng đại sảnh bên dưới.  Lúc này có mấy chục người đang tập trung dưới ánh đèn, đánh đấm dữ dội.  Ở một góc đại sảnh có một trụ đá dựng thẳng, trên trụ đá để một cái bát ngọc. Tí tách, phía trên có những giọt nước lấp lách đang nhỏ vào bát ngọc với tốc độ khá chậm.   Nhưng mỗi lần nhỏ xuống, âm thanh trong bát đều rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc vỡ, khiến người ta chìm đắm.  Nước Huyền Âm!  Mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, chẳng lẽ Địa cung này là một ngôi mộ? Nhớ tới con đường tối tăm khi nãy, nói đây là một ngôi mộ cũng không phải không hợp lý.  Đã đến cổ mộ Tinh Quân rồi sao?  Không đúng, có lẽ vẫn chưa đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ hơi thở trong cổ mộ Tinh Quân đã có thể khiến người ta khiếp sợ rồi.  Có lẽ đây là mộ cung do một tông môn thượng cổ cố ý dựng nên, chuyên dùng để diễn hoá nước Huyền Âm, dù không bằng được cổ mộ Tinh Quân nhưng có lẽ cũng không hề tầm thường.  “Tránh ra! Nước Huyền Âm này là do lão tử phát hiện, đừng ai hòng tranh giành với ta!”  “Chỉ với một tên vô dụng như ngươi sao?”  “Chết đi!”  Dưới đèn đuốc sáng rực, mấy chục người hùng hổ liều mạng tranh giành nước Huyền Âm, đánh giết không nương tay.  Lâm Nhất âm thầm quan sát một lúc, đăm chiêu nhìn bát ngọc kia.  Có thể không bị nước Huyền Âm ăn mòn, e rằng giá trị của bát ngọc này không thấp, hơn nữa nó còn rất nguyên vẹn.  Vào lúc Lâm Nhất đang định ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ giết gần hết người mới ra tay thì trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó thi thoảng lại vang lên, có tiết tấu kỳ lạ, ở trong bóng tối, như hoà làm một với tiếng tim đập.   Trong vô thức, tiếng bước chân và tiếng tim đập hoàn toàn hoà làm một. Theo nhịp bước dần nhanh hơn, nhịp tim của Lâm Nhất cũng không thể khống chế mà trở nên nhanh hơn.  Thịch! Thịch!  Trái tim đập hỗn loạn như có thể nhảy khỏi ngực bất cứ lúc nào. Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là bước chân kia đột nhiên dừng lại, cứ thế mà dừng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quan trọng nhất là hắn còn phát hiện hai cái xác, trong có vẻ không giống người thời xưa lắm.  Có người từng đến nơi này?  Lâm Nhất hơi thất vọng, nếu từng có người đến thì sẽ không còn thứ gì quá quý giá nữa.  Ầm!  Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng chân nguyên dao động vang lên, ngoài ra còn có tiếng đánh nhau kịch liệt.  “Xem ra có không ít người đến đây…”  Lâm Nhất càng tỏ vẻ thất vọng hơn, hắn ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi dọc theo đường đá.  Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, không ngừng đi về phía trước.  Cuối cùng, Lâm Nhất đi tới một cung điện rộng lớn, trên cung điện nạm đá quý sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ lấn át sự tối tăm, chiếu sáng đại sảnh bên dưới.  Lúc này có mấy chục người đang tập trung dưới ánh đèn, đánh đấm dữ dội.  Ở một góc đại sảnh có một trụ đá dựng thẳng, trên trụ đá để một cái bát ngọc. Tí tách, phía trên có những giọt nước lấp lách đang nhỏ vào bát ngọc với tốc độ khá chậm.   Nhưng mỗi lần nhỏ xuống, âm thanh trong bát đều rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc vỡ, khiến người ta chìm đắm.  Nước Huyền Âm!  Mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, chẳng lẽ Địa cung này là một ngôi mộ? Nhớ tới con đường tối tăm khi nãy, nói đây là một ngôi mộ cũng không phải không hợp lý.  Đã đến cổ mộ Tinh Quân rồi sao?  Không đúng, có lẽ vẫn chưa đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ hơi thở trong cổ mộ Tinh Quân đã có thể khiến người ta khiếp sợ rồi.  Có lẽ đây là mộ cung do một tông môn thượng cổ cố ý dựng nên, chuyên dùng để diễn hoá nước Huyền Âm, dù không bằng được cổ mộ Tinh Quân nhưng có lẽ cũng không hề tầm thường.  “Tránh ra! Nước Huyền Âm này là do lão tử phát hiện, đừng ai hòng tranh giành với ta!”  “Chỉ với một tên vô dụng như ngươi sao?”  “Chết đi!”  Dưới đèn đuốc sáng rực, mấy chục người hùng hổ liều mạng tranh giành nước Huyền Âm, đánh giết không nương tay.  Lâm Nhất âm thầm quan sát một lúc, đăm chiêu nhìn bát ngọc kia.  Có thể không bị nước Huyền Âm ăn mòn, e rằng giá trị của bát ngọc này không thấp, hơn nữa nó còn rất nguyên vẹn.  Vào lúc Lâm Nhất đang định ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ giết gần hết người mới ra tay thì trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó thi thoảng lại vang lên, có tiết tấu kỳ lạ, ở trong bóng tối, như hoà làm một với tiếng tim đập.   Trong vô thức, tiếng bước chân và tiếng tim đập hoàn toàn hoà làm một. Theo nhịp bước dần nhanh hơn, nhịp tim của Lâm Nhất cũng không thể khống chế mà trở nên nhanh hơn.  Thịch! Thịch!  Trái tim đập hỗn loạn như có thể nhảy khỏi ngực bất cứ lúc nào. Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là bước chân kia đột nhiên dừng lại, cứ thế mà dừng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quan trọng nhất là hắn còn phát hiện hai cái xác, trong có vẻ không giống người thời xưa lắm.  Có người từng đến nơi này?  Lâm Nhất hơi thất vọng, nếu từng có người đến thì sẽ không còn thứ gì quá quý giá nữa.  Ầm!  Đúng lúc này, thấp thoáng có tiếng chân nguyên dao động vang lên, ngoài ra còn có tiếng đánh nhau kịch liệt.  “Xem ra có không ít người đến đây…”  Lâm Nhất càng tỏ vẻ thất vọng hơn, hắn ngẫm nghĩ, lặng lẽ đi dọc theo đường đá.  Hắn nghe theo tiếng đánh nhau, không ngừng đi về phía trước.  Cuối cùng, Lâm Nhất đi tới một cung điện rộng lớn, trên cung điện nạm đá quý sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ lấn át sự tối tăm, chiếu sáng đại sảnh bên dưới.  Lúc này có mấy chục người đang tập trung dưới ánh đèn, đánh đấm dữ dội.  Ở một góc đại sảnh có một trụ đá dựng thẳng, trên trụ đá để một cái bát ngọc. Tí tách, phía trên có những giọt nước lấp lách đang nhỏ vào bát ngọc với tốc độ khá chậm.   Nhưng mỗi lần nhỏ xuống, âm thanh trong bát đều rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc vỡ, khiến người ta chìm đắm.  Nước Huyền Âm!  Mắt Lâm Nhất lập tức sáng lên, chẳng lẽ Địa cung này là một ngôi mộ? Nhớ tới con đường tối tăm khi nãy, nói đây là một ngôi mộ cũng không phải không hợp lý.  Đã đến cổ mộ Tinh Quân rồi sao?  Không đúng, có lẽ vẫn chưa đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ hơi thở trong cổ mộ Tinh Quân đã có thể khiến người ta khiếp sợ rồi.  Có lẽ đây là mộ cung do một tông môn thượng cổ cố ý dựng nên, chuyên dùng để diễn hoá nước Huyền Âm, dù không bằng được cổ mộ Tinh Quân nhưng có lẽ cũng không hề tầm thường.  “Tránh ra! Nước Huyền Âm này là do lão tử phát hiện, đừng ai hòng tranh giành với ta!”  “Chỉ với một tên vô dụng như ngươi sao?”  “Chết đi!”  Dưới đèn đuốc sáng rực, mấy chục người hùng hổ liều mạng tranh giành nước Huyền Âm, đánh giết không nương tay.  Lâm Nhất âm thầm quan sát một lúc, đăm chiêu nhìn bát ngọc kia.  Có thể không bị nước Huyền Âm ăn mòn, e rằng giá trị của bát ngọc này không thấp, hơn nữa nó còn rất nguyên vẹn.  Vào lúc Lâm Nhất đang định ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ giết gần hết người mới ra tay thì trong bóng tối lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân đó thi thoảng lại vang lên, có tiết tấu kỳ lạ, ở trong bóng tối, như hoà làm một với tiếng tim đập.   Trong vô thức, tiếng bước chân và tiếng tim đập hoàn toàn hoà làm một. Theo nhịp bước dần nhanh hơn, nhịp tim của Lâm Nhất cũng không thể khống chế mà trở nên nhanh hơn.  Thịch! Thịch!  Trái tim đập hỗn loạn như có thể nhảy khỏi ngực bất cứ lúc nào. Nhưng đây cũng không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là bước chân kia đột nhiên dừng lại, cứ thế mà dừng.  

Chương 2005