“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2018

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bôn Lôi Trảm Điện!  Đợi đến khi tia chớp kia biến mất, kiếm vải được ngưng tụ từ miếng vải màu xanh trong tay Lâm Nhất giống như một cây kẹo hồ lô, đâm xuyên qua bốn cái đầu lâu.  “Nát!”  Đáy mắt thiếu niên loé lên phong mang, thần sắc lạnh lùng anh tuấn, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn.  Bốn cái đầu lâu cùng với cả thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đồng thời nát vụn, trên người thiếu niên như có cuồng phong nổi lên đánh nát bốn cái đầu lâu kia thành tro bụi sau đó bị cơn gió thổi tan đi.  “Cái này…”.  Dương Phàm và Quách Húc hoàn hồn lại, trong đáy mắt đồng thời loé lên vẻ khác lạ, không thể tin nhìn vào Lâm Nhất.  Mãi nửa ngày sau, hai người mới thu lại ánh mắt đầy vẻ phức tạp, chỉ là ánh mắt hai người liếc nhìn nhau đều nhận ra được vẻ kinh hoàng thấp thoáng trong đáy mắt mỗi người.  Một hồi sau, mấy con Ma cương đã nát vụn này rốt cuộc cũng đã chết hẳn.  Dương Phàm thu lại Ma tiên Xích Luyện, đi đến chỗ bục cao ở căn thạch thất phía trước, hắn ta vỗ nhẹ một cái đập tan cấm chế.  Ở giữa bục cao từ từ dâng lên một chiếc hộp bằng đá cổ xưa, hắn ta cẩn thận từng chút một mở nó ra, bên trong đặt ba tấm ngọc giản võ học thượng cổ.  Dương Phàm trước đó nói không sai, ở đây quả thực là phòng truyền công, trước đó bọn họ giết chết bốn con Ma cương.  Có thể là từ thời thượng cổ, đó chính là bốn vị trưởng lão truyền công bảo vệ cho võ học cần được truyền thừa lại cho đời sau này.  Ba tấm ngọc giản, một loại là thân pháp, một loại là quyền pháp, còn có một bộ công pháp.  “Ta muốn cái này”.  Lâm Nhất vươn tay chỉ vào tấm ngọc giản thân pháp sau đó cầm nó lên tay.  “Thế thì ta chọn quyền pháp”.  Quách Húc cầm lấy một tấm ngọc giản khác, Dương Phàm chẳng còn sự lựa chọn, nhưng vô hình chung lại lấy được ngọc giản có giá trị lớn nhất.  Công pháp thượng cổ cho dù không thể sánh được với Tử Diên Kiếm Quyết của Lâm Nhất nhưng nó vẫn mạnh hơn rất nhiều nhiều so với các loại công pháp Địa cấp bây giờ.  Còn về Lâm Nhất và Quách Húc, hai người lựa chọn võ học phù hợp với mình thì cũng không tính là thiệt thòi.  Lại nói, bốn con Ma cương này là do Dương Phàm khống chế, hắn cũng là người dẫn đường, để hắn chọn ngọc giản công pháp thì cũng là điều hợp lý.  “Cáo từ”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bôn Lôi Trảm Điện!  Đợi đến khi tia chớp kia biến mất, kiếm vải được ngưng tụ từ miếng vải màu xanh trong tay Lâm Nhất giống như một cây kẹo hồ lô, đâm xuyên qua bốn cái đầu lâu.  “Nát!”  Đáy mắt thiếu niên loé lên phong mang, thần sắc lạnh lùng anh tuấn, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn.  Bốn cái đầu lâu cùng với cả thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đồng thời nát vụn, trên người thiếu niên như có cuồng phong nổi lên đánh nát bốn cái đầu lâu kia thành tro bụi sau đó bị cơn gió thổi tan đi.  “Cái này…”.  Dương Phàm và Quách Húc hoàn hồn lại, trong đáy mắt đồng thời loé lên vẻ khác lạ, không thể tin nhìn vào Lâm Nhất.  Mãi nửa ngày sau, hai người mới thu lại ánh mắt đầy vẻ phức tạp, chỉ là ánh mắt hai người liếc nhìn nhau đều nhận ra được vẻ kinh hoàng thấp thoáng trong đáy mắt mỗi người.  Một hồi sau, mấy con Ma cương đã nát vụn này rốt cuộc cũng đã chết hẳn.  Dương Phàm thu lại Ma tiên Xích Luyện, đi đến chỗ bục cao ở căn thạch thất phía trước, hắn ta vỗ nhẹ một cái đập tan cấm chế.  Ở giữa bục cao từ từ dâng lên một chiếc hộp bằng đá cổ xưa, hắn ta cẩn thận từng chút một mở nó ra, bên trong đặt ba tấm ngọc giản võ học thượng cổ.  Dương Phàm trước đó nói không sai, ở đây quả thực là phòng truyền công, trước đó bọn họ giết chết bốn con Ma cương.  Có thể là từ thời thượng cổ, đó chính là bốn vị trưởng lão truyền công bảo vệ cho võ học cần được truyền thừa lại cho đời sau này.  Ba tấm ngọc giản, một loại là thân pháp, một loại là quyền pháp, còn có một bộ công pháp.  “Ta muốn cái này”.  Lâm Nhất vươn tay chỉ vào tấm ngọc giản thân pháp sau đó cầm nó lên tay.  “Thế thì ta chọn quyền pháp”.  Quách Húc cầm lấy một tấm ngọc giản khác, Dương Phàm chẳng còn sự lựa chọn, nhưng vô hình chung lại lấy được ngọc giản có giá trị lớn nhất.  Công pháp thượng cổ cho dù không thể sánh được với Tử Diên Kiếm Quyết của Lâm Nhất nhưng nó vẫn mạnh hơn rất nhiều nhiều so với các loại công pháp Địa cấp bây giờ.  Còn về Lâm Nhất và Quách Húc, hai người lựa chọn võ học phù hợp với mình thì cũng không tính là thiệt thòi.  Lại nói, bốn con Ma cương này là do Dương Phàm khống chế, hắn cũng là người dẫn đường, để hắn chọn ngọc giản công pháp thì cũng là điều hợp lý.  “Cáo từ”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bôn Lôi Trảm Điện!  Đợi đến khi tia chớp kia biến mất, kiếm vải được ngưng tụ từ miếng vải màu xanh trong tay Lâm Nhất giống như một cây kẹo hồ lô, đâm xuyên qua bốn cái đầu lâu.  “Nát!”  Đáy mắt thiếu niên loé lên phong mang, thần sắc lạnh lùng anh tuấn, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn.  Bốn cái đầu lâu cùng với cả thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đồng thời nát vụn, trên người thiếu niên như có cuồng phong nổi lên đánh nát bốn cái đầu lâu kia thành tro bụi sau đó bị cơn gió thổi tan đi.  “Cái này…”.  Dương Phàm và Quách Húc hoàn hồn lại, trong đáy mắt đồng thời loé lên vẻ khác lạ, không thể tin nhìn vào Lâm Nhất.  Mãi nửa ngày sau, hai người mới thu lại ánh mắt đầy vẻ phức tạp, chỉ là ánh mắt hai người liếc nhìn nhau đều nhận ra được vẻ kinh hoàng thấp thoáng trong đáy mắt mỗi người.  Một hồi sau, mấy con Ma cương đã nát vụn này rốt cuộc cũng đã chết hẳn.  Dương Phàm thu lại Ma tiên Xích Luyện, đi đến chỗ bục cao ở căn thạch thất phía trước, hắn ta vỗ nhẹ một cái đập tan cấm chế.  Ở giữa bục cao từ từ dâng lên một chiếc hộp bằng đá cổ xưa, hắn ta cẩn thận từng chút một mở nó ra, bên trong đặt ba tấm ngọc giản võ học thượng cổ.  Dương Phàm trước đó nói không sai, ở đây quả thực là phòng truyền công, trước đó bọn họ giết chết bốn con Ma cương.  Có thể là từ thời thượng cổ, đó chính là bốn vị trưởng lão truyền công bảo vệ cho võ học cần được truyền thừa lại cho đời sau này.  Ba tấm ngọc giản, một loại là thân pháp, một loại là quyền pháp, còn có một bộ công pháp.  “Ta muốn cái này”.  Lâm Nhất vươn tay chỉ vào tấm ngọc giản thân pháp sau đó cầm nó lên tay.  “Thế thì ta chọn quyền pháp”.  Quách Húc cầm lấy một tấm ngọc giản khác, Dương Phàm chẳng còn sự lựa chọn, nhưng vô hình chung lại lấy được ngọc giản có giá trị lớn nhất.  Công pháp thượng cổ cho dù không thể sánh được với Tử Diên Kiếm Quyết của Lâm Nhất nhưng nó vẫn mạnh hơn rất nhiều nhiều so với các loại công pháp Địa cấp bây giờ.  Còn về Lâm Nhất và Quách Húc, hai người lựa chọn võ học phù hợp với mình thì cũng không tính là thiệt thòi.  Lại nói, bốn con Ma cương này là do Dương Phàm khống chế, hắn cũng là người dẫn đường, để hắn chọn ngọc giản công pháp thì cũng là điều hợp lý.  “Cáo từ”.  

Chương 2018