“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2025
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vù vù vù... Tiếng gió vang lên bên tai, hắn lại gặp phải khu vực xấu trong biển cát này. Trước mắt là cát vàng bay tứ tung, xung quanh mù mịt, tầm mắt mơ hồ. Gặp bão cát là chuyện khá thường thấy trong Biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã quen với việc này. Trong bão cát, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, Kim Ô Ấn nở rộ sau lưng, ánh sáng vàng lập tức bùng lên trên người hắn, hắn lao nhanh về trước như một tia chớp. Khi ra khỏi khu vực bão cát, Lâm Nhất dang hai tay ra, đáp xuống một cồn cát cao vút ở phía trước. Bên dưới cồn cát là một mảnh đất khá trống trải. Trên mặt đất đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, ba đệ tử tông môn mặc huyết y đang bao vây tấn công một thiếu niên. Thiếu niên có đôi mắt như kiếm, hàng lông mày sắc sảo, tuổi còn trẻ nhưng thực lực khá cao, có thể lấy một địch ba, nhưng rõ ràng còn hơi non trẻ, trên người đã chồng chất vết thương. Ngược lại ba người vây công hắn ta có kinh nghiệm hơn, đặc biệt là thanh niên huyết y cầm đầu, trông hắn ta rất tàn nhẫn, luôn đánh bất ngờ mỗi khi thiếu niên mệt mỏi ứng phó với hai người còn lại. Đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ để lại vết thương dữ tợn trên người thiếu niên. Trên thực tế, hầu hết những vết thương trên người thiếu niên đều xuất phát từ thanh niên huyết y này. “Yêu nghiệt của Thiên Kiếm Tông? Có vẻ như cũng không có gì đặc biệt...” Thanh niên huyết y cầm đầu lại đánh trúng thiếu niên, hắn ta cười nham hiểm, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt. Đùa bỡn người được gọi là nhân tài nội môn của Thiên Kiếm Tông này quả là một chuyện thật sảng khoái. Thiếu niên kia chính là Mục Trần, một trong ba người đứng đầu nội môn Thiên Kiếm Tông, yêu nghiệt mới mười tám tuổi đã đạt cảnh giới Dương Huyền đại thành. “Thế giới này nhỏ thật...” Trên cồn cát cao ngất, Lâm Nhất nhìn cảnh này, nhẹ giọng lẩm bẩm. Nhưng cũng không tính là trùng hợp, tuy Biển Trăng Khô rất rộng, nhưng tất cả mọi người đều đi sâu vào trung tâm. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau tại cổ mộ Tinh Quân. Chẳng qua... Mục Trần hăng hái đến trước, coi cổ mộ Tinh Quân lần này là cơ hội để toả sáng, giờ đây lại khá chật vật, dường như ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi. Tất nhiên việc này có liên quan đến đối thủ mà hắn ta gặp phải. Thanh niên huyết y kia hình như là đệ tử nòng cốt của Huyết Sát Môn. Nếu Lâm Nhất nhớ không lầm, trong số những người đứng sau lưng Cơ Vô Dạ lúc trước cũng có người này. “Vô sỉ! Nếu không phải do Trần Hầu ngươi đánh lén, còn lấy nhiều đánh ít, chỉ dựa vào tên vô dụng nhà ngươi thì sao có thể là đối thủ của ta? Hôm nay dù ngươi có giết ta, sư huynh của ta cũng sẽ báo thù cho ta!” Mục Trần nổi giận mắng với vẻ mặc tức tối. Hắn ta khó khăn lắm mới tìm được một quả dị quả trong Biển Trăng Khô này, vừa hái xuống, chưa kịp nhìn kĩ đã trúng một chưởng của tên Trần Hầu này. Sau đó chưa kịp phản ứng đã bị bao vây tấn công. Hắn ta cứ tưởng đưa quả dị quả này cho đối phương thì sẽ giữ được một mạng, nhưng nào ngờ đối phương chỉ đang đùa bỡn hắn ta, hoàn toàn không có ý định cho hắn ta con đường sống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vù vù vù... Tiếng gió vang lên bên tai, hắn lại gặp phải khu vực xấu trong biển cát này. Trước mắt là cát vàng bay tứ tung, xung quanh mù mịt, tầm mắt mơ hồ. Gặp bão cát là chuyện khá thường thấy trong Biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã quen với việc này. Trong bão cát, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, Kim Ô Ấn nở rộ sau lưng, ánh sáng vàng lập tức bùng lên trên người hắn, hắn lao nhanh về trước như một tia chớp. Khi ra khỏi khu vực bão cát, Lâm Nhất dang hai tay ra, đáp xuống một cồn cát cao vút ở phía trước. Bên dưới cồn cát là một mảnh đất khá trống trải. Trên mặt đất đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, ba đệ tử tông môn mặc huyết y đang bao vây tấn công một thiếu niên. Thiếu niên có đôi mắt như kiếm, hàng lông mày sắc sảo, tuổi còn trẻ nhưng thực lực khá cao, có thể lấy một địch ba, nhưng rõ ràng còn hơi non trẻ, trên người đã chồng chất vết thương. Ngược lại ba người vây công hắn ta có kinh nghiệm hơn, đặc biệt là thanh niên huyết y cầm đầu, trông hắn ta rất tàn nhẫn, luôn đánh bất ngờ mỗi khi thiếu niên mệt mỏi ứng phó với hai người còn lại. Đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ để lại vết thương dữ tợn trên người thiếu niên. Trên thực tế, hầu hết những vết thương trên người thiếu niên đều xuất phát từ thanh niên huyết y này. “Yêu nghiệt của Thiên Kiếm Tông? Có vẻ như cũng không có gì đặc biệt...” Thanh niên huyết y cầm đầu lại đánh trúng thiếu niên, hắn ta cười nham hiểm, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt. Đùa bỡn người được gọi là nhân tài nội môn của Thiên Kiếm Tông này quả là một chuyện thật sảng khoái. Thiếu niên kia chính là Mục Trần, một trong ba người đứng đầu nội môn Thiên Kiếm Tông, yêu nghiệt mới mười tám tuổi đã đạt cảnh giới Dương Huyền đại thành. “Thế giới này nhỏ thật...” Trên cồn cát cao ngất, Lâm Nhất nhìn cảnh này, nhẹ giọng lẩm bẩm. Nhưng cũng không tính là trùng hợp, tuy Biển Trăng Khô rất rộng, nhưng tất cả mọi người đều đi sâu vào trung tâm. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau tại cổ mộ Tinh Quân. Chẳng qua... Mục Trần hăng hái đến trước, coi cổ mộ Tinh Quân lần này là cơ hội để toả sáng, giờ đây lại khá chật vật, dường như ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi. Tất nhiên việc này có liên quan đến đối thủ mà hắn ta gặp phải. Thanh niên huyết y kia hình như là đệ tử nòng cốt của Huyết Sát Môn. Nếu Lâm Nhất nhớ không lầm, trong số những người đứng sau lưng Cơ Vô Dạ lúc trước cũng có người này. “Vô sỉ! Nếu không phải do Trần Hầu ngươi đánh lén, còn lấy nhiều đánh ít, chỉ dựa vào tên vô dụng nhà ngươi thì sao có thể là đối thủ của ta? Hôm nay dù ngươi có giết ta, sư huynh của ta cũng sẽ báo thù cho ta!” Mục Trần nổi giận mắng với vẻ mặc tức tối. Hắn ta khó khăn lắm mới tìm được một quả dị quả trong Biển Trăng Khô này, vừa hái xuống, chưa kịp nhìn kĩ đã trúng một chưởng của tên Trần Hầu này. Sau đó chưa kịp phản ứng đã bị bao vây tấn công. Hắn ta cứ tưởng đưa quả dị quả này cho đối phương thì sẽ giữ được một mạng, nhưng nào ngờ đối phương chỉ đang đùa bỡn hắn ta, hoàn toàn không có ý định cho hắn ta con đường sống.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vù vù vù... Tiếng gió vang lên bên tai, hắn lại gặp phải khu vực xấu trong biển cát này. Trước mắt là cát vàng bay tứ tung, xung quanh mù mịt, tầm mắt mơ hồ. Gặp bão cát là chuyện khá thường thấy trong Biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã quen với việc này. Trong bão cát, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, Kim Ô Ấn nở rộ sau lưng, ánh sáng vàng lập tức bùng lên trên người hắn, hắn lao nhanh về trước như một tia chớp. Khi ra khỏi khu vực bão cát, Lâm Nhất dang hai tay ra, đáp xuống một cồn cát cao vút ở phía trước. Bên dưới cồn cát là một mảnh đất khá trống trải. Trên mặt đất đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, ba đệ tử tông môn mặc huyết y đang bao vây tấn công một thiếu niên. Thiếu niên có đôi mắt như kiếm, hàng lông mày sắc sảo, tuổi còn trẻ nhưng thực lực khá cao, có thể lấy một địch ba, nhưng rõ ràng còn hơi non trẻ, trên người đã chồng chất vết thương. Ngược lại ba người vây công hắn ta có kinh nghiệm hơn, đặc biệt là thanh niên huyết y cầm đầu, trông hắn ta rất tàn nhẫn, luôn đánh bất ngờ mỗi khi thiếu niên mệt mỏi ứng phó với hai người còn lại. Đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ để lại vết thương dữ tợn trên người thiếu niên. Trên thực tế, hầu hết những vết thương trên người thiếu niên đều xuất phát từ thanh niên huyết y này. “Yêu nghiệt của Thiên Kiếm Tông? Có vẻ như cũng không có gì đặc biệt...” Thanh niên huyết y cầm đầu lại đánh trúng thiếu niên, hắn ta cười nham hiểm, vẻ đắc ý thoáng qua trong mắt. Đùa bỡn người được gọi là nhân tài nội môn của Thiên Kiếm Tông này quả là một chuyện thật sảng khoái. Thiếu niên kia chính là Mục Trần, một trong ba người đứng đầu nội môn Thiên Kiếm Tông, yêu nghiệt mới mười tám tuổi đã đạt cảnh giới Dương Huyền đại thành. “Thế giới này nhỏ thật...” Trên cồn cát cao ngất, Lâm Nhất nhìn cảnh này, nhẹ giọng lẩm bẩm. Nhưng cũng không tính là trùng hợp, tuy Biển Trăng Khô rất rộng, nhưng tất cả mọi người đều đi sâu vào trung tâm. Chỉ cần thực lực đủ mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau tại cổ mộ Tinh Quân. Chẳng qua... Mục Trần hăng hái đến trước, coi cổ mộ Tinh Quân lần này là cơ hội để toả sáng, giờ đây lại khá chật vật, dường như ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi. Tất nhiên việc này có liên quan đến đối thủ mà hắn ta gặp phải. Thanh niên huyết y kia hình như là đệ tử nòng cốt của Huyết Sát Môn. Nếu Lâm Nhất nhớ không lầm, trong số những người đứng sau lưng Cơ Vô Dạ lúc trước cũng có người này. “Vô sỉ! Nếu không phải do Trần Hầu ngươi đánh lén, còn lấy nhiều đánh ít, chỉ dựa vào tên vô dụng nhà ngươi thì sao có thể là đối thủ của ta? Hôm nay dù ngươi có giết ta, sư huynh của ta cũng sẽ báo thù cho ta!” Mục Trần nổi giận mắng với vẻ mặc tức tối. Hắn ta khó khăn lắm mới tìm được một quả dị quả trong Biển Trăng Khô này, vừa hái xuống, chưa kịp nhìn kĩ đã trúng một chưởng của tên Trần Hầu này. Sau đó chưa kịp phản ứng đã bị bao vây tấn công. Hắn ta cứ tưởng đưa quả dị quả này cho đối phương thì sẽ giữ được một mạng, nhưng nào ngờ đối phương chỉ đang đùa bỡn hắn ta, hoàn toàn không có ý định cho hắn ta con đường sống.