“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2036

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tiên Thiên kiếm ý đại thành?”  Nhưng Lãnh Hạo Vũ ở phía xa đứng quan sát trận đấu lại nhíu chặt đầu mày.  Kiếm ý quấn quanh quyền mang kia mặc dù chỉ là một sợi mảnh, nhưng hắn ta có thể nhạy cảm phát hiện ra được, quả thực là Tiên Tiên kiếm ý đại thành, lập tức giật mình ngây ra.  Cả cổ vực Nam Hoa rộng lớn, trong số nhân tài trẻ tuổi, có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất cũng không quá mười người.  Quả thực là không thể tưởng tượng được, một thiếu niên vừa mới bước chân vào cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, chẳng qua mới mười tám tuổi, rốt cuộc làm thế nào có thể đạt đến mức độ này.  Phải biết Tiên Thiên kiếm ý của hắn ta còn một xíu nữa mới coi như tiểu thành, nhưng đã đủ để làm rất nhiều người phải kinh hãi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Trong lúc nguy hiểm, hai người ở giữa không trung chiến đấu với nhau mấy chục chiêu. Lâm Nhất không hề kém cạnh, quyền nào cũng trúng mục tiêu, phong mang tản ra khắp người không hề yếu hơn.  “Chẳng qua cũng chỉ như thế…”.  Đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ hiểu rõ, thoáng chút khinh thường, chẳng trách thứ hạng của đối phương lại áp chót đến vậy.  Để so sánh với Dương Phàm thì hắn ta còn chẳng bằng được Quách Húc, quả thực là thực lực quá tệ.  “Tên nhóc nhà ngươi!”  Nhân tài tứ phương tụ hội, trong vô số ánh nhìn, Lâm Chí Viễn thân là yêu nghiệt của bảng Long Vân, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.  Vừa thấy vẻ khinh thường trong đáy mắt Lâm Nhất thì bỗng nổi cơn thịnh nộ.  Chân nguyên khắp người điên cuồng tăng vọt, chỉ chớp mắt, hai sát chiêu Tuyệt Vân Quyền đã như ngôi sao băng quét về phía Lâm Nhất.  Rầm! Rầm!  Nhưng khi hai luồng quyền mang này ập xuống người Lâm Nhất, hắn ta liền kinh ngạc phát hiện. Trên người Lâm Nhất không biết từ lúc nào đã ngưng tụ ra một chiến giáp màu tím ánh kim, bên trên khôi giáp phát sáng lấp lánh có một con Long Tượng thượng cổ ánh kim chói mắt.  Long Tượng Chiến Thể Quyết tầng thứ 7 đã được Lâm Nhất bổ sung đến mức vượt qua cả giới hạn vốn có để ngưng tụ thành chiến giáp Long Tượng, giống như thể soi rọi ra hình dáng Long Tượng thượng cổ sống sờ sờ.  Hai chiêu Tuyệt Vân Quyền kia nện lên chiến giáp lập tức đã bị hoá giải, không hề gây thương tổn gì đến Lâm Nhất.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tiên Thiên kiếm ý đại thành?”  Nhưng Lãnh Hạo Vũ ở phía xa đứng quan sát trận đấu lại nhíu chặt đầu mày.  Kiếm ý quấn quanh quyền mang kia mặc dù chỉ là một sợi mảnh, nhưng hắn ta có thể nhạy cảm phát hiện ra được, quả thực là Tiên Tiên kiếm ý đại thành, lập tức giật mình ngây ra.  Cả cổ vực Nam Hoa rộng lớn, trong số nhân tài trẻ tuổi, có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất cũng không quá mười người.  Quả thực là không thể tưởng tượng được, một thiếu niên vừa mới bước chân vào cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, chẳng qua mới mười tám tuổi, rốt cuộc làm thế nào có thể đạt đến mức độ này.  Phải biết Tiên Thiên kiếm ý của hắn ta còn một xíu nữa mới coi như tiểu thành, nhưng đã đủ để làm rất nhiều người phải kinh hãi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Trong lúc nguy hiểm, hai người ở giữa không trung chiến đấu với nhau mấy chục chiêu. Lâm Nhất không hề kém cạnh, quyền nào cũng trúng mục tiêu, phong mang tản ra khắp người không hề yếu hơn.  “Chẳng qua cũng chỉ như thế…”.  Đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ hiểu rõ, thoáng chút khinh thường, chẳng trách thứ hạng của đối phương lại áp chót đến vậy.  Để so sánh với Dương Phàm thì hắn ta còn chẳng bằng được Quách Húc, quả thực là thực lực quá tệ.  “Tên nhóc nhà ngươi!”  Nhân tài tứ phương tụ hội, trong vô số ánh nhìn, Lâm Chí Viễn thân là yêu nghiệt của bảng Long Vân, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.  Vừa thấy vẻ khinh thường trong đáy mắt Lâm Nhất thì bỗng nổi cơn thịnh nộ.  Chân nguyên khắp người điên cuồng tăng vọt, chỉ chớp mắt, hai sát chiêu Tuyệt Vân Quyền đã như ngôi sao băng quét về phía Lâm Nhất.  Rầm! Rầm!  Nhưng khi hai luồng quyền mang này ập xuống người Lâm Nhất, hắn ta liền kinh ngạc phát hiện. Trên người Lâm Nhất không biết từ lúc nào đã ngưng tụ ra một chiến giáp màu tím ánh kim, bên trên khôi giáp phát sáng lấp lánh có một con Long Tượng thượng cổ ánh kim chói mắt.  Long Tượng Chiến Thể Quyết tầng thứ 7 đã được Lâm Nhất bổ sung đến mức vượt qua cả giới hạn vốn có để ngưng tụ thành chiến giáp Long Tượng, giống như thể soi rọi ra hình dáng Long Tượng thượng cổ sống sờ sờ.  Hai chiêu Tuyệt Vân Quyền kia nện lên chiến giáp lập tức đã bị hoá giải, không hề gây thương tổn gì đến Lâm Nhất.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tiên Thiên kiếm ý đại thành?”  Nhưng Lãnh Hạo Vũ ở phía xa đứng quan sát trận đấu lại nhíu chặt đầu mày.  Kiếm ý quấn quanh quyền mang kia mặc dù chỉ là một sợi mảnh, nhưng hắn ta có thể nhạy cảm phát hiện ra được, quả thực là Tiên Tiên kiếm ý đại thành, lập tức giật mình ngây ra.  Cả cổ vực Nam Hoa rộng lớn, trong số nhân tài trẻ tuổi, có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất cũng không quá mười người.  Quả thực là không thể tưởng tượng được, một thiếu niên vừa mới bước chân vào cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, chẳng qua mới mười tám tuổi, rốt cuộc làm thế nào có thể đạt đến mức độ này.  Phải biết Tiên Thiên kiếm ý của hắn ta còn một xíu nữa mới coi như tiểu thành, nhưng đã đủ để làm rất nhiều người phải kinh hãi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Trong lúc nguy hiểm, hai người ở giữa không trung chiến đấu với nhau mấy chục chiêu. Lâm Nhất không hề kém cạnh, quyền nào cũng trúng mục tiêu, phong mang tản ra khắp người không hề yếu hơn.  “Chẳng qua cũng chỉ như thế…”.  Đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ hiểu rõ, thoáng chút khinh thường, chẳng trách thứ hạng của đối phương lại áp chót đến vậy.  Để so sánh với Dương Phàm thì hắn ta còn chẳng bằng được Quách Húc, quả thực là thực lực quá tệ.  “Tên nhóc nhà ngươi!”  Nhân tài tứ phương tụ hội, trong vô số ánh nhìn, Lâm Chí Viễn thân là yêu nghiệt của bảng Long Vân, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.  Vừa thấy vẻ khinh thường trong đáy mắt Lâm Nhất thì bỗng nổi cơn thịnh nộ.  Chân nguyên khắp người điên cuồng tăng vọt, chỉ chớp mắt, hai sát chiêu Tuyệt Vân Quyền đã như ngôi sao băng quét về phía Lâm Nhất.  Rầm! Rầm!  Nhưng khi hai luồng quyền mang này ập xuống người Lâm Nhất, hắn ta liền kinh ngạc phát hiện. Trên người Lâm Nhất không biết từ lúc nào đã ngưng tụ ra một chiến giáp màu tím ánh kim, bên trên khôi giáp phát sáng lấp lánh có một con Long Tượng thượng cổ ánh kim chói mắt.  Long Tượng Chiến Thể Quyết tầng thứ 7 đã được Lâm Nhất bổ sung đến mức vượt qua cả giới hạn vốn có để ngưng tụ thành chiến giáp Long Tượng, giống như thể soi rọi ra hình dáng Long Tượng thượng cổ sống sờ sờ.  Hai chiêu Tuyệt Vân Quyền kia nện lên chiến giáp lập tức đã bị hoá giải, không hề gây thương tổn gì đến Lâm Nhất.  

Chương 2036