“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2043
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau đó, lại có hai bóng người xuất hiện trước cổ mộ Tinh Quân. Một người thân thể gầy gò, đeo cổ đao, một người nét mặt lạnh lùng, trong mắt loé lên ánh sáng đỏ kỳ lạ. Lại là hai yêu nghiệt nằm trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn đồng thời xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ấn tượng của Lâm Nhất với hai người này khá sâu sắc. Ở ven biển Trăng Khô, hai người này đến khá trễ, nhưmg sau khi đến lại vô cùng phách lối và kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đệ tử tông môn ở ngoài bảng Long Vân ra gì, ngay cả một vài thiên tài không đứng hàng đầu bảng Long Vân cũng bị hai người khinh thường. Lâm Nhất nhìn Bùi Nhạc, người này đeo cổ đao trên lưng, nghe nói là một thanh bảo khí khá lợi hại, được đặt tên là U Vân. Trên người người này còn có đao ý rất kinh khủng, hắn ta che giấu rất giỏi, nhưng Lâm Nhất vẫn nhạy bén phát hiện ra. Còn một người khác thì trong mắt luôn có ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hắn ta giống với Dương Phàm, là yêu nghiệt sử dụng roi trên bảng Long Vân, Dương Phàm được gọi là Ma Tiên Xích Luyện, còn người này sử dụng roi Xích Xà, roi dài trong tay tựa như một con rắn độc còn sống. Hai người đều không dễ trêu vào, vốn đã là yêu nghiệt trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn hợp tác với nhau, dường như chắc chắn sẽ lấy được Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân thượng cổ để lại. “Tạ Vân Kiều và người của Càn Vân Tông đến!” Lúc hắn đang quan sát thì lại có người đến. Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông, đứng thứ năm mươi bảy trên bảng Long Vân đợt trước, năm người đứng đầu bảng ngoài biển Trăng Khô là Huyết Thủ Đồ Phu Cơ Vô Dạ, Quỷ Đao Diêm Không, đao U Vân Bùi Nhạc, roi Xích Xà Tần An, Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông. Không thể nghi ngờ rằng năm người này chính là năm người mạnh nhất ở biển Trăng Khô trong lòng đệ tử tông môn xung quanh. Trong đó hai người Cơ Vô Dạ và Diêm Không là đáng sợ nhất, danh tiếng xấu của hai người đều do hai người giết người mà có. “Quách Húc cũng đến…” “Dương Phàm đến rồi!” “Nhiều cao thủ quá”. Thiên tài danh tiếng lẫy lừng trong Quần Long thịnh yến kỳ trước lần lượt xuất hiện, bầu không khí bên hồ Hắc Liên dần sôi trào đến mức cao nhất, trước giờ cũng chưa từng sôi trào như thế. Tiếng xôn xao vẫn không ngừng vang lên, mọi người đều đang bàn tán cuối cùng Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân để lại sẽ rơi vào tay ai. Ầm! Nhưng vào lúc này, trước cổ mộ Tinh Quân đột nhiên bộc phát một luồng sát khí lạnh như băng, sát khí như ngưng tụ thành thực thể, dâng lên tận trời. Gần như trong nháy mắt, một luồng hơi thở vô cùng lạnh lẽo kèm theo sát khí lan rộng ra. Tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió yếu ớt. Tất cả mọi người nhìn về phía sát khí dâng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, là Cơ Vô Dạ! Lúc này, sắc mặt vốn lạnh lùng của Cơ Vô Dạ hoàn toàn tối tăm, lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ nhìn thoáng qua đã vội vàng dời mắt đi, đồng thời còn vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc Cơ Vô Dạ này muốn làm gì? Phong ấn của cổ mộ Tinh Quân vẫn chưa phá, chẳng lẽ hắn ta muốn giết người?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau đó, lại có hai bóng người xuất hiện trước cổ mộ Tinh Quân. Một người thân thể gầy gò, đeo cổ đao, một người nét mặt lạnh lùng, trong mắt loé lên ánh sáng đỏ kỳ lạ. Lại là hai yêu nghiệt nằm trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn đồng thời xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ấn tượng của Lâm Nhất với hai người này khá sâu sắc. Ở ven biển Trăng Khô, hai người này đến khá trễ, nhưmg sau khi đến lại vô cùng phách lối và kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đệ tử tông môn ở ngoài bảng Long Vân ra gì, ngay cả một vài thiên tài không đứng hàng đầu bảng Long Vân cũng bị hai người khinh thường. Lâm Nhất nhìn Bùi Nhạc, người này đeo cổ đao trên lưng, nghe nói là một thanh bảo khí khá lợi hại, được đặt tên là U Vân. Trên người người này còn có đao ý rất kinh khủng, hắn ta che giấu rất giỏi, nhưng Lâm Nhất vẫn nhạy bén phát hiện ra. Còn một người khác thì trong mắt luôn có ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hắn ta giống với Dương Phàm, là yêu nghiệt sử dụng roi trên bảng Long Vân, Dương Phàm được gọi là Ma Tiên Xích Luyện, còn người này sử dụng roi Xích Xà, roi dài trong tay tựa như một con rắn độc còn sống. Hai người đều không dễ trêu vào, vốn đã là yêu nghiệt trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn hợp tác với nhau, dường như chắc chắn sẽ lấy được Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân thượng cổ để lại. “Tạ Vân Kiều và người của Càn Vân Tông đến!” Lúc hắn đang quan sát thì lại có người đến. Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông, đứng thứ năm mươi bảy trên bảng Long Vân đợt trước, năm người đứng đầu bảng ngoài biển Trăng Khô là Huyết Thủ Đồ Phu Cơ Vô Dạ, Quỷ Đao Diêm Không, đao U Vân Bùi Nhạc, roi Xích Xà Tần An, Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông. Không thể nghi ngờ rằng năm người này chính là năm người mạnh nhất ở biển Trăng Khô trong lòng đệ tử tông môn xung quanh. Trong đó hai người Cơ Vô Dạ và Diêm Không là đáng sợ nhất, danh tiếng xấu của hai người đều do hai người giết người mà có. “Quách Húc cũng đến…” “Dương Phàm đến rồi!” “Nhiều cao thủ quá”. Thiên tài danh tiếng lẫy lừng trong Quần Long thịnh yến kỳ trước lần lượt xuất hiện, bầu không khí bên hồ Hắc Liên dần sôi trào đến mức cao nhất, trước giờ cũng chưa từng sôi trào như thế. Tiếng xôn xao vẫn không ngừng vang lên, mọi người đều đang bàn tán cuối cùng Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân để lại sẽ rơi vào tay ai. Ầm! Nhưng vào lúc này, trước cổ mộ Tinh Quân đột nhiên bộc phát một luồng sát khí lạnh như băng, sát khí như ngưng tụ thành thực thể, dâng lên tận trời. Gần như trong nháy mắt, một luồng hơi thở vô cùng lạnh lẽo kèm theo sát khí lan rộng ra. Tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió yếu ớt. Tất cả mọi người nhìn về phía sát khí dâng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, là Cơ Vô Dạ! Lúc này, sắc mặt vốn lạnh lùng của Cơ Vô Dạ hoàn toàn tối tăm, lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ nhìn thoáng qua đã vội vàng dời mắt đi, đồng thời còn vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc Cơ Vô Dạ này muốn làm gì? Phong ấn của cổ mộ Tinh Quân vẫn chưa phá, chẳng lẽ hắn ta muốn giết người?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau đó, lại có hai bóng người xuất hiện trước cổ mộ Tinh Quân. Một người thân thể gầy gò, đeo cổ đao, một người nét mặt lạnh lùng, trong mắt loé lên ánh sáng đỏ kỳ lạ. Lại là hai yêu nghiệt nằm trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn đồng thời xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ấn tượng của Lâm Nhất với hai người này khá sâu sắc. Ở ven biển Trăng Khô, hai người này đến khá trễ, nhưmg sau khi đến lại vô cùng phách lối và kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đệ tử tông môn ở ngoài bảng Long Vân ra gì, ngay cả một vài thiên tài không đứng hàng đầu bảng Long Vân cũng bị hai người khinh thường. Lâm Nhất nhìn Bùi Nhạc, người này đeo cổ đao trên lưng, nghe nói là một thanh bảo khí khá lợi hại, được đặt tên là U Vân. Trên người người này còn có đao ý rất kinh khủng, hắn ta che giấu rất giỏi, nhưng Lâm Nhất vẫn nhạy bén phát hiện ra. Còn một người khác thì trong mắt luôn có ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hắn ta giống với Dương Phàm, là yêu nghiệt sử dụng roi trên bảng Long Vân, Dương Phàm được gọi là Ma Tiên Xích Luyện, còn người này sử dụng roi Xích Xà, roi dài trong tay tựa như một con rắn độc còn sống. Hai người đều không dễ trêu vào, vốn đã là yêu nghiệt trong mười vị trí đầu của bảng ngoài, còn hợp tác với nhau, dường như chắc chắn sẽ lấy được Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân thượng cổ để lại. “Tạ Vân Kiều và người của Càn Vân Tông đến!” Lúc hắn đang quan sát thì lại có người đến. Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông, đứng thứ năm mươi bảy trên bảng Long Vân đợt trước, năm người đứng đầu bảng ngoài biển Trăng Khô là Huyết Thủ Đồ Phu Cơ Vô Dạ, Quỷ Đao Diêm Không, đao U Vân Bùi Nhạc, roi Xích Xà Tần An, Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông. Không thể nghi ngờ rằng năm người này chính là năm người mạnh nhất ở biển Trăng Khô trong lòng đệ tử tông môn xung quanh. Trong đó hai người Cơ Vô Dạ và Diêm Không là đáng sợ nhất, danh tiếng xấu của hai người đều do hai người giết người mà có. “Quách Húc cũng đến…” “Dương Phàm đến rồi!” “Nhiều cao thủ quá”. Thiên tài danh tiếng lẫy lừng trong Quần Long thịnh yến kỳ trước lần lượt xuất hiện, bầu không khí bên hồ Hắc Liên dần sôi trào đến mức cao nhất, trước giờ cũng chưa từng sôi trào như thế. Tiếng xôn xao vẫn không ngừng vang lên, mọi người đều đang bàn tán cuối cùng Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân để lại sẽ rơi vào tay ai. Ầm! Nhưng vào lúc này, trước cổ mộ Tinh Quân đột nhiên bộc phát một luồng sát khí lạnh như băng, sát khí như ngưng tụ thành thực thể, dâng lên tận trời. Gần như trong nháy mắt, một luồng hơi thở vô cùng lạnh lẽo kèm theo sát khí lan rộng ra. Tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió yếu ớt. Tất cả mọi người nhìn về phía sát khí dâng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, là Cơ Vô Dạ! Lúc này, sắc mặt vốn lạnh lùng của Cơ Vô Dạ hoàn toàn tối tăm, lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ nhìn thoáng qua đã vội vàng dời mắt đi, đồng thời còn vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc Cơ Vô Dạ này muốn làm gì? Phong ấn của cổ mộ Tinh Quân vẫn chưa phá, chẳng lẽ hắn ta muốn giết người?