“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2048

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tiếng thốt kinh ngạc của mọi người còn chưa kịp dứt, dấu ấn ngưng kết từ tay trái Lâm Nhất đã nhanh chóng hoàn thành. Một sát ý không thua kém gì bộc phát trên người hắn, sát ý kia tựa bóng đêm vô tận, mát lạnh như nước, không phát ra tiếng động đáng sợ như Cơ Vô Dạ.Nhưng lại như đại dương mênh mông, đến khi kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất dung hợp cùng một phương sát ý này thì phút chốc, sát ý bộc phát từ trên người hắn không hề thua kém so với đối phương.  Tựa như nước không cách nào luyện hóa được, lại như năm tháng không cách nào níu giữ được.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Sát ý chồng chất gấp bảy lần, hòa cùng kiếm ý Tiên Thiên đại thành, theo đó, năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt thành quyền, tung ra một cú đấm thô cuồng.  Một quyền chứa đựng uy lực hùng hậu kia phóng thích toàn bộ nội tình Tử Diên Kiếm Quyết thâm hậu của Lâm Nhất, khí chất toàn thân hắn hoàn toàn biến đổi.  Người bên ngoài dường như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Cơ Vô Dạ từ trên cao đánh xuống một chưởng, nhưng trong mắt mọi người, thiếu niên bên dưới vẫn không hề nhúc nhích, mà ung dung như đang dạo chơi nơi núi rừng, ngắm nhìn non sông. Khí chất của hắn cao ngạo mà lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ rất gần, nhưng lại như cách vô số dãy núi, như ẩn như hiện trong biển mây.  “Việc này…”  Trong mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia kinh ngạc, khí thế kinh thiên động địa bộc phát từ trên người Lâm Nhất đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn ta.  Có một khoảnh khắc, hắn ta chợt cảm thấy hối hận. Một chưởng này chỉ dùng ba phần thực lực dường như đã quá coi thường đối phương.  Nhưng trên thế gian này không có thứ gọi là hối hận, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh giọng quát: “Cút về đi!”  Ngay khi quyền và chưởng giao nhau, hai luồng sát ý ầm ầm va chạm, tiếp đó là quyền và chưởng va vào nhau, phút chốc, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên tục. Sát ý của hai bên cuốn lấy nhau, không ngừng va chạm, hệt như thiên quân vạn mã đang chém giết.  Rầm!  Đến khi dị tượng nổ tung, dư chấn tiêu tan, mọi người lập tức chứng kiến một cảnh tượng khó có thể tin.  Một chưởng này của Cơ Vô Dạ hoàn toàn bị Lâm Nhất tiếp được, kế đó hắn cứ thế bị đánh bay ra ngoài, tuy không bị thương nhưng cảnh tượng này quả thật khiến người ta chấn động.  “Lâm Nhất không chết?”  Mái tóc của thiếu niên áo xanh điên cuồng bay múa, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, lục phủ ngũ tạng chấn động, nhưng đến cuối cùng, sức mạnh từ một chưởng do đối phương lưu lại cũng bị hắn áp chế. Hắn lẳng lặng lui về sau một bước.  Rõ ràng là đã thất thủ!  Cơ Vô Dạ, được xưng tụng là Huyết Thủ Đồ Tể, hung danh hiển hách, chỉ một ánh mắt cũng khiến người lạnh run, vậy mà lại bị làm nhục trước mặt Lâm Nhất.  “Ôi trời ơi, ngăn được!”  “Không thể nào, vậy mà có thể chặn được sát ý của Cơ Vô Dạ…”  “Không chỉ chặn được sát ý, ngay cả chưởng của hắn ta cũng bị ngăn lại, buộc hắn ta lui xuống không công”.  “Chẳng lẽ Cơ Vô Dạ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Không thể nào…”  Yên tĩnh qua đi, đệ tử tông môn bốn phía lập tức bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn tỏ ra nghi vấn đối với thực lực của Cơ Vô Dạ.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tiếng thốt kinh ngạc của mọi người còn chưa kịp dứt, dấu ấn ngưng kết từ tay trái Lâm Nhất đã nhanh chóng hoàn thành. Một sát ý không thua kém gì bộc phát trên người hắn, sát ý kia tựa bóng đêm vô tận, mát lạnh như nước, không phát ra tiếng động đáng sợ như Cơ Vô Dạ.Nhưng lại như đại dương mênh mông, đến khi kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất dung hợp cùng một phương sát ý này thì phút chốc, sát ý bộc phát từ trên người hắn không hề thua kém so với đối phương.  Tựa như nước không cách nào luyện hóa được, lại như năm tháng không cách nào níu giữ được.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Sát ý chồng chất gấp bảy lần, hòa cùng kiếm ý Tiên Thiên đại thành, theo đó, năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt thành quyền, tung ra một cú đấm thô cuồng.  Một quyền chứa đựng uy lực hùng hậu kia phóng thích toàn bộ nội tình Tử Diên Kiếm Quyết thâm hậu của Lâm Nhất, khí chất toàn thân hắn hoàn toàn biến đổi.  Người bên ngoài dường như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Cơ Vô Dạ từ trên cao đánh xuống một chưởng, nhưng trong mắt mọi người, thiếu niên bên dưới vẫn không hề nhúc nhích, mà ung dung như đang dạo chơi nơi núi rừng, ngắm nhìn non sông. Khí chất của hắn cao ngạo mà lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ rất gần, nhưng lại như cách vô số dãy núi, như ẩn như hiện trong biển mây.  “Việc này…”  Trong mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia kinh ngạc, khí thế kinh thiên động địa bộc phát từ trên người Lâm Nhất đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn ta.  Có một khoảnh khắc, hắn ta chợt cảm thấy hối hận. Một chưởng này chỉ dùng ba phần thực lực dường như đã quá coi thường đối phương.  Nhưng trên thế gian này không có thứ gọi là hối hận, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh giọng quát: “Cút về đi!”  Ngay khi quyền và chưởng giao nhau, hai luồng sát ý ầm ầm va chạm, tiếp đó là quyền và chưởng va vào nhau, phút chốc, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên tục. Sát ý của hai bên cuốn lấy nhau, không ngừng va chạm, hệt như thiên quân vạn mã đang chém giết.  Rầm!  Đến khi dị tượng nổ tung, dư chấn tiêu tan, mọi người lập tức chứng kiến một cảnh tượng khó có thể tin.  Một chưởng này của Cơ Vô Dạ hoàn toàn bị Lâm Nhất tiếp được, kế đó hắn cứ thế bị đánh bay ra ngoài, tuy không bị thương nhưng cảnh tượng này quả thật khiến người ta chấn động.  “Lâm Nhất không chết?”  Mái tóc của thiếu niên áo xanh điên cuồng bay múa, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, lục phủ ngũ tạng chấn động, nhưng đến cuối cùng, sức mạnh từ một chưởng do đối phương lưu lại cũng bị hắn áp chế. Hắn lẳng lặng lui về sau một bước.  Rõ ràng là đã thất thủ!  Cơ Vô Dạ, được xưng tụng là Huyết Thủ Đồ Tể, hung danh hiển hách, chỉ một ánh mắt cũng khiến người lạnh run, vậy mà lại bị làm nhục trước mặt Lâm Nhất.  “Ôi trời ơi, ngăn được!”  “Không thể nào, vậy mà có thể chặn được sát ý của Cơ Vô Dạ…”  “Không chỉ chặn được sát ý, ngay cả chưởng của hắn ta cũng bị ngăn lại, buộc hắn ta lui xuống không công”.  “Chẳng lẽ Cơ Vô Dạ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Không thể nào…”  Yên tĩnh qua đi, đệ tử tông môn bốn phía lập tức bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn tỏ ra nghi vấn đối với thực lực của Cơ Vô Dạ.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tiếng thốt kinh ngạc của mọi người còn chưa kịp dứt, dấu ấn ngưng kết từ tay trái Lâm Nhất đã nhanh chóng hoàn thành. Một sát ý không thua kém gì bộc phát trên người hắn, sát ý kia tựa bóng đêm vô tận, mát lạnh như nước, không phát ra tiếng động đáng sợ như Cơ Vô Dạ.Nhưng lại như đại dương mênh mông, đến khi kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất dung hợp cùng một phương sát ý này thì phút chốc, sát ý bộc phát từ trên người hắn không hề thua kém so với đối phương.  Tựa như nước không cách nào luyện hóa được, lại như năm tháng không cách nào níu giữ được.  Phật Môn Thất Sát Ấn!  Sát ý chồng chất gấp bảy lần, hòa cùng kiếm ý Tiên Thiên đại thành, theo đó, năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt thành quyền, tung ra một cú đấm thô cuồng.  Một quyền chứa đựng uy lực hùng hậu kia phóng thích toàn bộ nội tình Tử Diên Kiếm Quyết thâm hậu của Lâm Nhất, khí chất toàn thân hắn hoàn toàn biến đổi.  Người bên ngoài dường như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Cơ Vô Dạ từ trên cao đánh xuống một chưởng, nhưng trong mắt mọi người, thiếu niên bên dưới vẫn không hề nhúc nhích, mà ung dung như đang dạo chơi nơi núi rừng, ngắm nhìn non sông. Khí chất của hắn cao ngạo mà lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ rất gần, nhưng lại như cách vô số dãy núi, như ẩn như hiện trong biển mây.  “Việc này…”  Trong mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia kinh ngạc, khí thế kinh thiên động địa bộc phát từ trên người Lâm Nhất đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn ta.  Có một khoảnh khắc, hắn ta chợt cảm thấy hối hận. Một chưởng này chỉ dùng ba phần thực lực dường như đã quá coi thường đối phương.  Nhưng trên thế gian này không có thứ gọi là hối hận, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh giọng quát: “Cút về đi!”  Ngay khi quyền và chưởng giao nhau, hai luồng sát ý ầm ầm va chạm, tiếp đó là quyền và chưởng va vào nhau, phút chốc, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên liên tục. Sát ý của hai bên cuốn lấy nhau, không ngừng va chạm, hệt như thiên quân vạn mã đang chém giết.  Rầm!  Đến khi dị tượng nổ tung, dư chấn tiêu tan, mọi người lập tức chứng kiến một cảnh tượng khó có thể tin.  Một chưởng này của Cơ Vô Dạ hoàn toàn bị Lâm Nhất tiếp được, kế đó hắn cứ thế bị đánh bay ra ngoài, tuy không bị thương nhưng cảnh tượng này quả thật khiến người ta chấn động.  “Lâm Nhất không chết?”  Mái tóc của thiếu niên áo xanh điên cuồng bay múa, chân nguyên trong cơ thể sôi trào, lục phủ ngũ tạng chấn động, nhưng đến cuối cùng, sức mạnh từ một chưởng do đối phương lưu lại cũng bị hắn áp chế. Hắn lẳng lặng lui về sau một bước.  Rõ ràng là đã thất thủ!  Cơ Vô Dạ, được xưng tụng là Huyết Thủ Đồ Tể, hung danh hiển hách, chỉ một ánh mắt cũng khiến người lạnh run, vậy mà lại bị làm nhục trước mặt Lâm Nhất.  “Ôi trời ơi, ngăn được!”  “Không thể nào, vậy mà có thể chặn được sát ý của Cơ Vô Dạ…”  “Không chỉ chặn được sát ý, ngay cả chưởng của hắn ta cũng bị ngăn lại, buộc hắn ta lui xuống không công”.  “Chẳng lẽ Cơ Vô Dạ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Không thể nào…”  Yên tĩnh qua đi, đệ tử tông môn bốn phía lập tức bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn tỏ ra nghi vấn đối với thực lực của Cơ Vô Dạ.  Ầm! 

Chương 2048