“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2052

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, con rối thiết giáp lập tức đâm tới mấy thương, mỗi thương đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Lâm Nhất, chiêu thức cực kỳ lão luyện.  Trong hàn mang lạnh lẽo, trường thương mang theo gió lạnh, Lâm Nhất tạm tránh né, liên tiếp lùi lại mấy bước.  Khi thấy không còn đường để lui, trong mắt Lâm Nhất đột nhiên loé lên một tia phong mang, lạnh lùng nói: “Nếu đánh bại ngươi mới có thể đi tiếp, vậy thì kết thúc ở đây thôi”.  Đi đôi với ánh mắt sắc bén, Lâm Nhất đã nhìn ra sơ hở trong thương pháp của đối phương nhanh chóng đưa tay tới.  Năm ngón tay tựa như ngọc trong tay áo duỗi ra, theo thương ảnh mơ hồ nắm lấy trường thương của đối phương.  Ong!  Thân trường thương lập tức rung động dữ dội, cho dù con rối thiết giáp dùng sức thế nào cũng không thể rút trường thương ra khỏi tay Lâm Nhất.  “Ta chỉ có chút thực lực này là coi được thôi”.  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, lực lượng Long Tượng bao phủ toàn thân, sau đó, hắn kéo mạnh một cái.  Trường thương lập tức bay ra khỏi tay đối phương.  Lâm Nhất ném nhẹ thương lên trời, trường thương rơi xuống, Lâm Nhất nắm chặt lấy nó, sau đó lao ra ngoài tựa như tia chớp.  “Chịu thua đi!”  Phong mang trên mũi thương lập tức sắc bén hơn mấy lần, lấy thế lôi đình đâm xuyên hư không, phát ra tiếng gào thét chói tai, đâm ra một lỗ thủng to trước ngực con rối.  Thiết giáp trông khá cứng rắn hoàn toàn không chịu nổi một đòn có sự gia trì của kiếm ý Tiên Thiên đại thành.  Rắc!  Con rối quỳ một chân xuống, sau đó ngã phịch xuống đất.  “Dường như không khó khăn lắm…”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn quan sát trường thương trong tay, gật nhẹ đầu.  Trường thương này cũng có thể xem là một thanh binh khí cổ, nếu tạm thời không thể sử dụng kiếm Táng Hoa thì cứ thay thế bằng trường thương này vậy.  Lâm Nhất cầm trường thương trong tay, tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại.  Đối với Lâm Nhất, sát hạch này cũng không phải khó lắm, không ngờ lại khiến những người khác không ngừng kêu than, thua trận.  “Đáng ghét, phòng ngự này quá đáng sợ”.  “Không ngờ tu vi còn cao hơn ta một đoạn!”  “Chẳng lẽ ngay cả tư cách bước vào cổ mộ mà ta cũng không có sao?”  Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử tông môn đang nhận thử thách. Sát hạch không chịu nổi một đòn với thiên tài trên bảng Long Vân lại khiến rất nhiều người chiến đấu vất vả.  Khi vòng sát hạch đầu tiên hoàn toàn kết thúc, đã có một nửa số người bị loại.  Ven biển Trăng Khô. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, con rối thiết giáp lập tức đâm tới mấy thương, mỗi thương đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Lâm Nhất, chiêu thức cực kỳ lão luyện.  Trong hàn mang lạnh lẽo, trường thương mang theo gió lạnh, Lâm Nhất tạm tránh né, liên tiếp lùi lại mấy bước.  Khi thấy không còn đường để lui, trong mắt Lâm Nhất đột nhiên loé lên một tia phong mang, lạnh lùng nói: “Nếu đánh bại ngươi mới có thể đi tiếp, vậy thì kết thúc ở đây thôi”.  Đi đôi với ánh mắt sắc bén, Lâm Nhất đã nhìn ra sơ hở trong thương pháp của đối phương nhanh chóng đưa tay tới.  Năm ngón tay tựa như ngọc trong tay áo duỗi ra, theo thương ảnh mơ hồ nắm lấy trường thương của đối phương.  Ong!  Thân trường thương lập tức rung động dữ dội, cho dù con rối thiết giáp dùng sức thế nào cũng không thể rút trường thương ra khỏi tay Lâm Nhất.  “Ta chỉ có chút thực lực này là coi được thôi”.  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, lực lượng Long Tượng bao phủ toàn thân, sau đó, hắn kéo mạnh một cái.  Trường thương lập tức bay ra khỏi tay đối phương.  Lâm Nhất ném nhẹ thương lên trời, trường thương rơi xuống, Lâm Nhất nắm chặt lấy nó, sau đó lao ra ngoài tựa như tia chớp.  “Chịu thua đi!”  Phong mang trên mũi thương lập tức sắc bén hơn mấy lần, lấy thế lôi đình đâm xuyên hư không, phát ra tiếng gào thét chói tai, đâm ra một lỗ thủng to trước ngực con rối.  Thiết giáp trông khá cứng rắn hoàn toàn không chịu nổi một đòn có sự gia trì của kiếm ý Tiên Thiên đại thành.  Rắc!  Con rối quỳ một chân xuống, sau đó ngã phịch xuống đất.  “Dường như không khó khăn lắm…”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn quan sát trường thương trong tay, gật nhẹ đầu.  Trường thương này cũng có thể xem là một thanh binh khí cổ, nếu tạm thời không thể sử dụng kiếm Táng Hoa thì cứ thay thế bằng trường thương này vậy.  Lâm Nhất cầm trường thương trong tay, tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại.  Đối với Lâm Nhất, sát hạch này cũng không phải khó lắm, không ngờ lại khiến những người khác không ngừng kêu than, thua trận.  “Đáng ghét, phòng ngự này quá đáng sợ”.  “Không ngờ tu vi còn cao hơn ta một đoạn!”  “Chẳng lẽ ngay cả tư cách bước vào cổ mộ mà ta cũng không có sao?”  Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử tông môn đang nhận thử thách. Sát hạch không chịu nổi một đòn với thiên tài trên bảng Long Vân lại khiến rất nhiều người chiến đấu vất vả.  Khi vòng sát hạch đầu tiên hoàn toàn kết thúc, đã có một nửa số người bị loại.  Ven biển Trăng Khô. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, con rối thiết giáp lập tức đâm tới mấy thương, mỗi thương đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Lâm Nhất, chiêu thức cực kỳ lão luyện.  Trong hàn mang lạnh lẽo, trường thương mang theo gió lạnh, Lâm Nhất tạm tránh né, liên tiếp lùi lại mấy bước.  Khi thấy không còn đường để lui, trong mắt Lâm Nhất đột nhiên loé lên một tia phong mang, lạnh lùng nói: “Nếu đánh bại ngươi mới có thể đi tiếp, vậy thì kết thúc ở đây thôi”.  Đi đôi với ánh mắt sắc bén, Lâm Nhất đã nhìn ra sơ hở trong thương pháp của đối phương nhanh chóng đưa tay tới.  Năm ngón tay tựa như ngọc trong tay áo duỗi ra, theo thương ảnh mơ hồ nắm lấy trường thương của đối phương.  Ong!  Thân trường thương lập tức rung động dữ dội, cho dù con rối thiết giáp dùng sức thế nào cũng không thể rút trường thương ra khỏi tay Lâm Nhất.  “Ta chỉ có chút thực lực này là coi được thôi”.  Lâm Nhất hờ hững nói một câu, lực lượng Long Tượng bao phủ toàn thân, sau đó, hắn kéo mạnh một cái.  Trường thương lập tức bay ra khỏi tay đối phương.  Lâm Nhất ném nhẹ thương lên trời, trường thương rơi xuống, Lâm Nhất nắm chặt lấy nó, sau đó lao ra ngoài tựa như tia chớp.  “Chịu thua đi!”  Phong mang trên mũi thương lập tức sắc bén hơn mấy lần, lấy thế lôi đình đâm xuyên hư không, phát ra tiếng gào thét chói tai, đâm ra một lỗ thủng to trước ngực con rối.  Thiết giáp trông khá cứng rắn hoàn toàn không chịu nổi một đòn có sự gia trì của kiếm ý Tiên Thiên đại thành.  Rắc!  Con rối quỳ một chân xuống, sau đó ngã phịch xuống đất.  “Dường như không khó khăn lắm…”  Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn quan sát trường thương trong tay, gật nhẹ đầu.  Trường thương này cũng có thể xem là một thanh binh khí cổ, nếu tạm thời không thể sử dụng kiếm Táng Hoa thì cứ thay thế bằng trường thương này vậy.  Lâm Nhất cầm trường thương trong tay, tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại.  Đối với Lâm Nhất, sát hạch này cũng không phải khó lắm, không ngờ lại khiến những người khác không ngừng kêu than, thua trận.  “Đáng ghét, phòng ngự này quá đáng sợ”.  “Không ngờ tu vi còn cao hơn ta một đoạn!”  “Chẳng lẽ ngay cả tư cách bước vào cổ mộ mà ta cũng không có sao?”  Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử tông môn đang nhận thử thách. Sát hạch không chịu nổi một đòn với thiên tài trên bảng Long Vân lại khiến rất nhiều người chiến đấu vất vả.  Khi vòng sát hạch đầu tiên hoàn toàn kết thúc, đã có một nửa số người bị loại.  Ven biển Trăng Khô. 

Chương 2052