“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2070
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn trái lại khá là tự tin về nền tảng sức mạnh nhục thân của mình tuyệt đối không kém hơn Quách Húc. Nếu như tu luyện hai tầng đầu của Thương Long Cửu Biến thì hẳn là sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng dù gì đây cũng là công pháp thượng cổ, không giống với luyện hoá đan dược, ít nhiều cũng có chút rủi ro. Một khi tu luyện gặp phải trở ngại thì rất có khả năng sẽ bị phản phệ, vậy thì cổ mộ Tinh Quân này hắn sẽ không thể tiếp tục tranh được nữa. Bây giờ, vẫn chỉ là vòng khảo nghiệm thứ 6. “Đợi đến vòng thứ 8 rồi lại quyết định sau”. Lâm Nhất không do dự lâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, vẻ mặt nghiêm túc cất ngọc giản đi. Trong tầng thứ 6 hắn đã có thu hoạch, không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa. Bóng hình loé lên, Lâm Nhất dứt khoát đi thẳng về phía tầng thứ 7 của mộ cung. Mộ cung tầng thứ 6, bên trong một đại điện khác. Xích Luyện Tiên Dương Phàm vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cột đá phía trước, phía trên cột đá lơ lửng một thanh đoản kiếm. Hàn mang chuyển động, lạnh lẽo vô biên. Lạnh! Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy vật này, trong đầu Dương Phàm chỉ cảm nhận được một luồng hàn ý, tiếp đó là khắp người không kiềm chế được mà run rẩy. Khi tầm mắt của hắn ta rời đi, hàn ý băng lạnh này mới từ từ giảm bớt. “Thú vị”. Trong mắt Dương Phàm bỗng lộ ra ánh sáng kỳ lạ, hứng thú càng cao hơn. Đại đa số người tu luyện trường tiên đều sẽ mang theo một loại binh khí ngắn, để đề phòng đối thủ tấn công ở khoảng cách gần. Hoặc là giống như một kiếm khách, tu luyện thêm một môn quyền pháp. Dương Phàm rất may mắn, môn mà hắn ta luyện thêm chính là binh khí ngắn, trên người hắn ta lúc nào cũng mang theo một con dao nhỏ. Thanh đoản kiếm lạnh đến phát sợ này lại khá là hợp với khẩu vị của hắn ta, cùng với roi Xích Luyện của hắn là một băng một hoả, vừa hay có thể bổ trợ cho nhau. Muốn nó! Khoé miệng Dương Phàm khẽ cong lên, gương mặt lộ vẻ vui sướng. “Đi một vòng lớn trong tầng thứ 6 của mộ cung cuối cùng cũng gặp được thanh bảo binh này, coi như xứng với cái danh mộ cổ của Tinh Quân”. Nhưng đúng vào lúc này, trong thông đạo phía đối diện có một người đi ra.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn trái lại khá là tự tin về nền tảng sức mạnh nhục thân của mình tuyệt đối không kém hơn Quách Húc. Nếu như tu luyện hai tầng đầu của Thương Long Cửu Biến thì hẳn là sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng dù gì đây cũng là công pháp thượng cổ, không giống với luyện hoá đan dược, ít nhiều cũng có chút rủi ro. Một khi tu luyện gặp phải trở ngại thì rất có khả năng sẽ bị phản phệ, vậy thì cổ mộ Tinh Quân này hắn sẽ không thể tiếp tục tranh được nữa. Bây giờ, vẫn chỉ là vòng khảo nghiệm thứ 6. “Đợi đến vòng thứ 8 rồi lại quyết định sau”. Lâm Nhất không do dự lâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, vẻ mặt nghiêm túc cất ngọc giản đi. Trong tầng thứ 6 hắn đã có thu hoạch, không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa. Bóng hình loé lên, Lâm Nhất dứt khoát đi thẳng về phía tầng thứ 7 của mộ cung. Mộ cung tầng thứ 6, bên trong một đại điện khác. Xích Luyện Tiên Dương Phàm vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cột đá phía trước, phía trên cột đá lơ lửng một thanh đoản kiếm. Hàn mang chuyển động, lạnh lẽo vô biên. Lạnh! Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy vật này, trong đầu Dương Phàm chỉ cảm nhận được một luồng hàn ý, tiếp đó là khắp người không kiềm chế được mà run rẩy. Khi tầm mắt của hắn ta rời đi, hàn ý băng lạnh này mới từ từ giảm bớt. “Thú vị”. Trong mắt Dương Phàm bỗng lộ ra ánh sáng kỳ lạ, hứng thú càng cao hơn. Đại đa số người tu luyện trường tiên đều sẽ mang theo một loại binh khí ngắn, để đề phòng đối thủ tấn công ở khoảng cách gần. Hoặc là giống như một kiếm khách, tu luyện thêm một môn quyền pháp. Dương Phàm rất may mắn, môn mà hắn ta luyện thêm chính là binh khí ngắn, trên người hắn ta lúc nào cũng mang theo một con dao nhỏ. Thanh đoản kiếm lạnh đến phát sợ này lại khá là hợp với khẩu vị của hắn ta, cùng với roi Xích Luyện của hắn là một băng một hoả, vừa hay có thể bổ trợ cho nhau. Muốn nó! Khoé miệng Dương Phàm khẽ cong lên, gương mặt lộ vẻ vui sướng. “Đi một vòng lớn trong tầng thứ 6 của mộ cung cuối cùng cũng gặp được thanh bảo binh này, coi như xứng với cái danh mộ cổ của Tinh Quân”. Nhưng đúng vào lúc này, trong thông đạo phía đối diện có một người đi ra.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn trái lại khá là tự tin về nền tảng sức mạnh nhục thân của mình tuyệt đối không kém hơn Quách Húc. Nếu như tu luyện hai tầng đầu của Thương Long Cửu Biến thì hẳn là sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng dù gì đây cũng là công pháp thượng cổ, không giống với luyện hoá đan dược, ít nhiều cũng có chút rủi ro. Một khi tu luyện gặp phải trở ngại thì rất có khả năng sẽ bị phản phệ, vậy thì cổ mộ Tinh Quân này hắn sẽ không thể tiếp tục tranh được nữa. Bây giờ, vẫn chỉ là vòng khảo nghiệm thứ 6. “Đợi đến vòng thứ 8 rồi lại quyết định sau”. Lâm Nhất không do dự lâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, vẻ mặt nghiêm túc cất ngọc giản đi. Trong tầng thứ 6 hắn đã có thu hoạch, không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa. Bóng hình loé lên, Lâm Nhất dứt khoát đi thẳng về phía tầng thứ 7 của mộ cung. Mộ cung tầng thứ 6, bên trong một đại điện khác. Xích Luyện Tiên Dương Phàm vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cột đá phía trước, phía trên cột đá lơ lửng một thanh đoản kiếm. Hàn mang chuyển động, lạnh lẽo vô biên. Lạnh! Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy vật này, trong đầu Dương Phàm chỉ cảm nhận được một luồng hàn ý, tiếp đó là khắp người không kiềm chế được mà run rẩy. Khi tầm mắt của hắn ta rời đi, hàn ý băng lạnh này mới từ từ giảm bớt. “Thú vị”. Trong mắt Dương Phàm bỗng lộ ra ánh sáng kỳ lạ, hứng thú càng cao hơn. Đại đa số người tu luyện trường tiên đều sẽ mang theo một loại binh khí ngắn, để đề phòng đối thủ tấn công ở khoảng cách gần. Hoặc là giống như một kiếm khách, tu luyện thêm một môn quyền pháp. Dương Phàm rất may mắn, môn mà hắn ta luyện thêm chính là binh khí ngắn, trên người hắn ta lúc nào cũng mang theo một con dao nhỏ. Thanh đoản kiếm lạnh đến phát sợ này lại khá là hợp với khẩu vị của hắn ta, cùng với roi Xích Luyện của hắn là một băng một hoả, vừa hay có thể bổ trợ cho nhau. Muốn nó! Khoé miệng Dương Phàm khẽ cong lên, gương mặt lộ vẻ vui sướng. “Đi một vòng lớn trong tầng thứ 6 của mộ cung cuối cùng cũng gặp được thanh bảo binh này, coi như xứng với cái danh mộ cổ của Tinh Quân”. Nhưng đúng vào lúc này, trong thông đạo phía đối diện có một người đi ra.