“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2073
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đánh cho Quách Húc thành bộ dạng thảm hại thế này, quả thực là khiến Bạch Lê Hiên ngạc nhiên, trong lúc suy tư, Bạch Lê Hiên lại nhìn vào vết thương trên người đối phương. Khoé môi khẽ run lên, hắn ta thân là kiếm khách, có thể tưởng tượng ra được. Người có kiếm thế bậc này, lúc giao đấu với Quách Húc, Lâm Nhất có lẽ luôn chiếm thế thượng phong. Không chỉ đơn giản là đánh bại Quách Húc mà là đại thắng! Nói đơn giản một chút chính là Quách Húc hạng 78 trong bảng Long Vân đã bị Lâm Nhất ngược đãi. Bôn Lôi Thủ Quách Húc, Bạch Lê Hiên từng chứng kiến đối phương ra tay, loại thực lực đó hắn ta mặc dù có chút khả năng thắng. Nhưng nếu muốn làm được đến mức như Lâm Nhất thì quả thực là còn kém xa. Vận mệnh đúng là bất đắc dĩ, vốn cho là mình đã bỏ xa đối phương ở phía sau. Lại không ngờ được, còn chưa chính thức giao đấu, bản thân mình đã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, thậm chí đến bóng lưng cũng khó có thể nhìn thấy được. Quách Húc than thở, nghiến răng nói: “Người này còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng, hắn thậm chí còn chưa xuất kiếm, lấy thương thay kiếm mà đã đánh bại ta rồi. Ta bây giờ đã không thể đoán được hắn rốt cuộc là dùng hết bao nhiêu phần thực lực…”. Lấy thương thay kiếm? Đến Táng Hoa còn chưa rút khỏi vỏ sao? Uỳnh! Trong lòng Bạch Lê Hiên như đang hứng chịu một đả kích nặng nề, lòng hắn ta trầm hẳn xuống, cảm giác tức nghẹn ở ngực khó mà xả ra được, cực kỳ khó chịu. “Đừng nói nữa”. Hắn ta đột nhiên mở miệng nhìn về phía Quách Húc, trầm giọng quát. Sự thay đổi kỳ quái như vậy làm Quách Húc giật cả mình, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu. Thằng nhóc này, trước đó là hắn ta muốn hỏi, bây giờ nói thật cho hắn ta rồi thì lại không biết đang phát cáu cái gì. Một hồi sau, cảm xúc của Bạch Lê Hiên mới bình tĩnh lại, hờ hững nói: “Ngươi đi đi”. Quách Húc dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn người này một cái, chẳng hiểu ra sao rồi lắc đầu đi thẳng về phía trước. Khảo nghiệm của tầng thứ 7 rõ ràng là không thể tham gia được nữa rồi, chỉ đành phải quay trở về, để ý chí của cổ mộ này đưa hắn rời đi. Đúng vào lúc hắn ta chuẩn bị biến mất trong thông đạo, Bạch Lê Hiên lại gọi giật hắn ta lại. “Ê, chân thành khuyên ngươi một câu, nếu còn tiếc mạng sống của mình thì sau khi vết thương lành tốt nhất đừng đi tìm người này gây rắc rối”. Nói xong, đáy mắt Bạch Lê Hiên thoáng lấp lánh, đầu cũng không ngoái lại mà bỏ đi thẳng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đánh cho Quách Húc thành bộ dạng thảm hại thế này, quả thực là khiến Bạch Lê Hiên ngạc nhiên, trong lúc suy tư, Bạch Lê Hiên lại nhìn vào vết thương trên người đối phương. Khoé môi khẽ run lên, hắn ta thân là kiếm khách, có thể tưởng tượng ra được. Người có kiếm thế bậc này, lúc giao đấu với Quách Húc, Lâm Nhất có lẽ luôn chiếm thế thượng phong. Không chỉ đơn giản là đánh bại Quách Húc mà là đại thắng! Nói đơn giản một chút chính là Quách Húc hạng 78 trong bảng Long Vân đã bị Lâm Nhất ngược đãi. Bôn Lôi Thủ Quách Húc, Bạch Lê Hiên từng chứng kiến đối phương ra tay, loại thực lực đó hắn ta mặc dù có chút khả năng thắng. Nhưng nếu muốn làm được đến mức như Lâm Nhất thì quả thực là còn kém xa. Vận mệnh đúng là bất đắc dĩ, vốn cho là mình đã bỏ xa đối phương ở phía sau. Lại không ngờ được, còn chưa chính thức giao đấu, bản thân mình đã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, thậm chí đến bóng lưng cũng khó có thể nhìn thấy được. Quách Húc than thở, nghiến răng nói: “Người này còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng, hắn thậm chí còn chưa xuất kiếm, lấy thương thay kiếm mà đã đánh bại ta rồi. Ta bây giờ đã không thể đoán được hắn rốt cuộc là dùng hết bao nhiêu phần thực lực…”. Lấy thương thay kiếm? Đến Táng Hoa còn chưa rút khỏi vỏ sao? Uỳnh! Trong lòng Bạch Lê Hiên như đang hứng chịu một đả kích nặng nề, lòng hắn ta trầm hẳn xuống, cảm giác tức nghẹn ở ngực khó mà xả ra được, cực kỳ khó chịu. “Đừng nói nữa”. Hắn ta đột nhiên mở miệng nhìn về phía Quách Húc, trầm giọng quát. Sự thay đổi kỳ quái như vậy làm Quách Húc giật cả mình, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu. Thằng nhóc này, trước đó là hắn ta muốn hỏi, bây giờ nói thật cho hắn ta rồi thì lại không biết đang phát cáu cái gì. Một hồi sau, cảm xúc của Bạch Lê Hiên mới bình tĩnh lại, hờ hững nói: “Ngươi đi đi”. Quách Húc dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn người này một cái, chẳng hiểu ra sao rồi lắc đầu đi thẳng về phía trước. Khảo nghiệm của tầng thứ 7 rõ ràng là không thể tham gia được nữa rồi, chỉ đành phải quay trở về, để ý chí của cổ mộ này đưa hắn rời đi. Đúng vào lúc hắn ta chuẩn bị biến mất trong thông đạo, Bạch Lê Hiên lại gọi giật hắn ta lại. “Ê, chân thành khuyên ngươi một câu, nếu còn tiếc mạng sống của mình thì sau khi vết thương lành tốt nhất đừng đi tìm người này gây rắc rối”. Nói xong, đáy mắt Bạch Lê Hiên thoáng lấp lánh, đầu cũng không ngoái lại mà bỏ đi thẳng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng đánh cho Quách Húc thành bộ dạng thảm hại thế này, quả thực là khiến Bạch Lê Hiên ngạc nhiên, trong lúc suy tư, Bạch Lê Hiên lại nhìn vào vết thương trên người đối phương. Khoé môi khẽ run lên, hắn ta thân là kiếm khách, có thể tưởng tượng ra được. Người có kiếm thế bậc này, lúc giao đấu với Quách Húc, Lâm Nhất có lẽ luôn chiếm thế thượng phong. Không chỉ đơn giản là đánh bại Quách Húc mà là đại thắng! Nói đơn giản một chút chính là Quách Húc hạng 78 trong bảng Long Vân đã bị Lâm Nhất ngược đãi. Bôn Lôi Thủ Quách Húc, Bạch Lê Hiên từng chứng kiến đối phương ra tay, loại thực lực đó hắn ta mặc dù có chút khả năng thắng. Nhưng nếu muốn làm được đến mức như Lâm Nhất thì quả thực là còn kém xa. Vận mệnh đúng là bất đắc dĩ, vốn cho là mình đã bỏ xa đối phương ở phía sau. Lại không ngờ được, còn chưa chính thức giao đấu, bản thân mình đã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đối phương, thậm chí đến bóng lưng cũng khó có thể nhìn thấy được. Quách Húc than thở, nghiến răng nói: “Người này còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng, hắn thậm chí còn chưa xuất kiếm, lấy thương thay kiếm mà đã đánh bại ta rồi. Ta bây giờ đã không thể đoán được hắn rốt cuộc là dùng hết bao nhiêu phần thực lực…”. Lấy thương thay kiếm? Đến Táng Hoa còn chưa rút khỏi vỏ sao? Uỳnh! Trong lòng Bạch Lê Hiên như đang hứng chịu một đả kích nặng nề, lòng hắn ta trầm hẳn xuống, cảm giác tức nghẹn ở ngực khó mà xả ra được, cực kỳ khó chịu. “Đừng nói nữa”. Hắn ta đột nhiên mở miệng nhìn về phía Quách Húc, trầm giọng quát. Sự thay đổi kỳ quái như vậy làm Quách Húc giật cả mình, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu. Thằng nhóc này, trước đó là hắn ta muốn hỏi, bây giờ nói thật cho hắn ta rồi thì lại không biết đang phát cáu cái gì. Một hồi sau, cảm xúc của Bạch Lê Hiên mới bình tĩnh lại, hờ hững nói: “Ngươi đi đi”. Quách Húc dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn người này một cái, chẳng hiểu ra sao rồi lắc đầu đi thẳng về phía trước. Khảo nghiệm của tầng thứ 7 rõ ràng là không thể tham gia được nữa rồi, chỉ đành phải quay trở về, để ý chí của cổ mộ này đưa hắn rời đi. Đúng vào lúc hắn ta chuẩn bị biến mất trong thông đạo, Bạch Lê Hiên lại gọi giật hắn ta lại. “Ê, chân thành khuyên ngươi một câu, nếu còn tiếc mạng sống của mình thì sau khi vết thương lành tốt nhất đừng đi tìm người này gây rắc rối”. Nói xong, đáy mắt Bạch Lê Hiên thoáng lấp lánh, đầu cũng không ngoái lại mà bỏ đi thẳng.