“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2094
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực. “Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”. Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt. Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa. Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ. “Tự mình thu xếp đi”. Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa. Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi. Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung. Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút. “Hoa sen Xích Diễm bảy sao?” Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm. Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi. Ấy? Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người. Quỷ Đao Diêm Không. “Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?” Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm. Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng. “Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc. “Ha ha ha, buồn cười!” Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?” Ngươi nghĩ mình là ai! Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ. Lúc trước Lâm Nhất từng châm chọc hắn ta như thế trước mặt rất nhiều tông môn, bây giờ Diêm Không lặp lại, hàm ý châm chọc vô cùng rõ ràng. “Ta là ai, ngươi sẽ biết nhanh thôi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực. “Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”. Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt. Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa. Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ. “Tự mình thu xếp đi”. Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa. Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi. Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung. Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút. “Hoa sen Xích Diễm bảy sao?” Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm. Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi. Ấy? Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người. Quỷ Đao Diêm Không. “Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?” Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm. Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng. “Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc. “Ha ha ha, buồn cười!” Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?” Ngươi nghĩ mình là ai! Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ. Lúc trước Lâm Nhất từng châm chọc hắn ta như thế trước mặt rất nhiều tông môn, bây giờ Diêm Không lặp lại, hàm ý châm chọc vô cùng rõ ràng. “Ta là ai, ngươi sẽ biết nhanh thôi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực. “Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”. Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt. Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa. Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ. “Tự mình thu xếp đi”. Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa. Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi. Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung. Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút. “Hoa sen Xích Diễm bảy sao?” Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm. Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi. Ấy? Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người. Quỷ Đao Diêm Không. “Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?” Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm. Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng. “Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc. “Ha ha ha, buồn cười!” Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?” Ngươi nghĩ mình là ai! Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ. Lúc trước Lâm Nhất từng châm chọc hắn ta như thế trước mặt rất nhiều tông môn, bây giờ Diêm Không lặp lại, hàm ý châm chọc vô cùng rõ ràng. “Ta là ai, ngươi sẽ biết nhanh thôi!”