“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2096

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!  “Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”  Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.  Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.  Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.  Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.   Thật sự là hắn…  Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.  “Hắn đâu?”  Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.  “Đi rồi”.  Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.  Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.  Oanh!  Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.  Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.  Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.  “Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.  Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.  Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.  Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.  Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.  “Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.  “Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.  “Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.  “Đúng là lợi hại, mấy năm gần đây nhân tài mới nổi quật khởi người sau mạnh hơn người trước, có lẽ Quần Long thịnh yến lần này sẽ rất đặc sắc”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!  “Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”  Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.  Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.  Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.  Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.   Thật sự là hắn…  Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.  “Hắn đâu?”  Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.  “Đi rồi”.  Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.  Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.  Oanh!  Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.  Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.  Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.  “Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.  Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.  Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.  Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.  Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.  “Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.  “Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.  “Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.  “Đúng là lợi hại, mấy năm gần đây nhân tài mới nổi quật khởi người sau mạnh hơn người trước, có lẽ Quần Long thịnh yến lần này sẽ rất đặc sắc”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!  “Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”  Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.  Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.  Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.  Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.   Thật sự là hắn…  Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.  “Hắn đâu?”  Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.  “Đi rồi”.  Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.  Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.  Oanh!  Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.  Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.  Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.  “Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.  Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.  Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.  Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.  Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.  “Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.  “Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.  “Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.  “Đúng là lợi hại, mấy năm gần đây nhân tài mới nổi quật khởi người sau mạnh hơn người trước, có lẽ Quần Long thịnh yến lần này sẽ rất đặc sắc”.

Chương 2096