“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2103
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Huyết Thủ Đồ Tể, Cơ Vô Dạ! “Là ngươi?” Cơ Vô Dạ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hắn ta có ánh sáng kỳ lạ loé lên, còn rõ ràng hơn cả Lâm Nhất. Nhưng sau sự ngạc nhiên, hắn ta chợt nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta không rét mà run. Cơ Vô Dạ vẫn chưa quên Lâm Nhất đã từng làm gì hắn ta ở trước cổ mộ Tinh Quân. Một tên ranh không biết từ đâu nhảy ra lại dám chống đối hắn ta, khiến hắn ta gần như mất hết mặt mũi. Ngay cả Diêm Không vừa thua trong tay hắn ta cũng lấy nó ra giễu cợt hắn ta. Nếu đối phương không chết, tiếng xấu Huyết Thủ Đồ Tể của hắn ta sẽ mất sạch, trở thành một trò cười. Lâm Nhất bình tĩnh đảo mắt nhìn, không còn người nào khác nữa. Dường như người thật sự thông qua sát hạch vòng thứ chín chỉ có hắn và đối phương. Những người khác hoặc là thua trong lúc sát hạch, hoặc là phải chém giết, sau khi thua sẽ bị loại luôn. Nhưng truyền thừa của Tinh Quân ở đâu? Hình như không thấy Thiên Tinh Châu quan trọng nhất đâu cả. Vào lúc hai người đang thấy khó hiểu, tinh không đen kịt sâu thẳm trên đầu đột nhiên sáng lên. Một bầu trời sao rộng lớn xuất hiện tựa như giấc mơ, có một ngôi sao sáng tựa nhật nguyệt lơ lửng trên đầu hai người, tản ra ánh sáng chói mắt. Trong mắt bọn họ đều có ánh sao sáng lên. “Sát hạch vòng thứ chín chính thức bắt đầu, tất cả lối đi đóng kín, dưới tinh không này, ai là người thắng cuối cùng, người đó sẽ có được tất cả những gì mình muốn”. Bên tai hai người vang lên một giọng nói vô cùng xa xăm, lạnh lùng mà không có chút tình cảm, rõ ràng là chủ nhân của ngôi mộ này để lại. Vào lúc giọng nói vang lên, tinh không hoàn toàn được thắp sáng, hồ dưới chân hai người như chiếu rọi ánh sao đầy trời. Bọn họ như đang đứng trong bóng của tinh không, rất kỳ diệu. Cùng lúc đó, bên bờ biển Trăng Khô, trưởng lão và đệ tử của các tông môn lớn cũng nhìn thấy tình cảnh vô cùng ngạc nhiên. Bầu trời đột nhiên tối lại, chỉ có bầu trời sao ở trung tâm biển Trăng Khô tản ra ánh sáng chói mắt, đứng ở một nơi xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Vào lúc mọi người đang rất ngạc nhiên, trong tinh không rộng lớn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ. Tình cảnh chấn động như thế lập tức khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Tranh đoạt Thiên Tinh Châu sắp bắt đầu rồi!” “Thật không thể tưởng tượng nổi tinh châu mà Tinh Quân thượng cổ toạ hoá để lại có thể che đi tất cả ánh sáng khác như thế. E rằng sau khi có kết quả, toà cổ mộ Tinh Quân này sẽ hoàn toàn huỷ diệt”. “Quá tàn khốc, có biết bao nhiêu người tiến vào biển Trăng Khô như thế chỉ vì cổ mộ Tinh Quân này. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại có hai người…” “Cơ Vô Dạ còn coi được, Lâm Nhất này mới thật sự khiến người khác bất ngờ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Huyết Thủ Đồ Tể, Cơ Vô Dạ! “Là ngươi?” Cơ Vô Dạ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hắn ta có ánh sáng kỳ lạ loé lên, còn rõ ràng hơn cả Lâm Nhất. Nhưng sau sự ngạc nhiên, hắn ta chợt nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta không rét mà run. Cơ Vô Dạ vẫn chưa quên Lâm Nhất đã từng làm gì hắn ta ở trước cổ mộ Tinh Quân. Một tên ranh không biết từ đâu nhảy ra lại dám chống đối hắn ta, khiến hắn ta gần như mất hết mặt mũi. Ngay cả Diêm Không vừa thua trong tay hắn ta cũng lấy nó ra giễu cợt hắn ta. Nếu đối phương không chết, tiếng xấu Huyết Thủ Đồ Tể của hắn ta sẽ mất sạch, trở thành một trò cười. Lâm Nhất bình tĩnh đảo mắt nhìn, không còn người nào khác nữa. Dường như người thật sự thông qua sát hạch vòng thứ chín chỉ có hắn và đối phương. Những người khác hoặc là thua trong lúc sát hạch, hoặc là phải chém giết, sau khi thua sẽ bị loại luôn. Nhưng truyền thừa của Tinh Quân ở đâu? Hình như không thấy Thiên Tinh Châu quan trọng nhất đâu cả. Vào lúc hai người đang thấy khó hiểu, tinh không đen kịt sâu thẳm trên đầu đột nhiên sáng lên. Một bầu trời sao rộng lớn xuất hiện tựa như giấc mơ, có một ngôi sao sáng tựa nhật nguyệt lơ lửng trên đầu hai người, tản ra ánh sáng chói mắt. Trong mắt bọn họ đều có ánh sao sáng lên. “Sát hạch vòng thứ chín chính thức bắt đầu, tất cả lối đi đóng kín, dưới tinh không này, ai là người thắng cuối cùng, người đó sẽ có được tất cả những gì mình muốn”. Bên tai hai người vang lên một giọng nói vô cùng xa xăm, lạnh lùng mà không có chút tình cảm, rõ ràng là chủ nhân của ngôi mộ này để lại. Vào lúc giọng nói vang lên, tinh không hoàn toàn được thắp sáng, hồ dưới chân hai người như chiếu rọi ánh sao đầy trời. Bọn họ như đang đứng trong bóng của tinh không, rất kỳ diệu. Cùng lúc đó, bên bờ biển Trăng Khô, trưởng lão và đệ tử của các tông môn lớn cũng nhìn thấy tình cảnh vô cùng ngạc nhiên. Bầu trời đột nhiên tối lại, chỉ có bầu trời sao ở trung tâm biển Trăng Khô tản ra ánh sáng chói mắt, đứng ở một nơi xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Vào lúc mọi người đang rất ngạc nhiên, trong tinh không rộng lớn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ. Tình cảnh chấn động như thế lập tức khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Tranh đoạt Thiên Tinh Châu sắp bắt đầu rồi!” “Thật không thể tưởng tượng nổi tinh châu mà Tinh Quân thượng cổ toạ hoá để lại có thể che đi tất cả ánh sáng khác như thế. E rằng sau khi có kết quả, toà cổ mộ Tinh Quân này sẽ hoàn toàn huỷ diệt”. “Quá tàn khốc, có biết bao nhiêu người tiến vào biển Trăng Khô như thế chỉ vì cổ mộ Tinh Quân này. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại có hai người…” “Cơ Vô Dạ còn coi được, Lâm Nhất này mới thật sự khiến người khác bất ngờ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Huyết Thủ Đồ Tể, Cơ Vô Dạ! “Là ngươi?” Cơ Vô Dạ ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hắn ta có ánh sáng kỳ lạ loé lên, còn rõ ràng hơn cả Lâm Nhất. Nhưng sau sự ngạc nhiên, hắn ta chợt nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta không rét mà run. Cơ Vô Dạ vẫn chưa quên Lâm Nhất đã từng làm gì hắn ta ở trước cổ mộ Tinh Quân. Một tên ranh không biết từ đâu nhảy ra lại dám chống đối hắn ta, khiến hắn ta gần như mất hết mặt mũi. Ngay cả Diêm Không vừa thua trong tay hắn ta cũng lấy nó ra giễu cợt hắn ta. Nếu đối phương không chết, tiếng xấu Huyết Thủ Đồ Tể của hắn ta sẽ mất sạch, trở thành một trò cười. Lâm Nhất bình tĩnh đảo mắt nhìn, không còn người nào khác nữa. Dường như người thật sự thông qua sát hạch vòng thứ chín chỉ có hắn và đối phương. Những người khác hoặc là thua trong lúc sát hạch, hoặc là phải chém giết, sau khi thua sẽ bị loại luôn. Nhưng truyền thừa của Tinh Quân ở đâu? Hình như không thấy Thiên Tinh Châu quan trọng nhất đâu cả. Vào lúc hai người đang thấy khó hiểu, tinh không đen kịt sâu thẳm trên đầu đột nhiên sáng lên. Một bầu trời sao rộng lớn xuất hiện tựa như giấc mơ, có một ngôi sao sáng tựa nhật nguyệt lơ lửng trên đầu hai người, tản ra ánh sáng chói mắt. Trong mắt bọn họ đều có ánh sao sáng lên. “Sát hạch vòng thứ chín chính thức bắt đầu, tất cả lối đi đóng kín, dưới tinh không này, ai là người thắng cuối cùng, người đó sẽ có được tất cả những gì mình muốn”. Bên tai hai người vang lên một giọng nói vô cùng xa xăm, lạnh lùng mà không có chút tình cảm, rõ ràng là chủ nhân của ngôi mộ này để lại. Vào lúc giọng nói vang lên, tinh không hoàn toàn được thắp sáng, hồ dưới chân hai người như chiếu rọi ánh sao đầy trời. Bọn họ như đang đứng trong bóng của tinh không, rất kỳ diệu. Cùng lúc đó, bên bờ biển Trăng Khô, trưởng lão và đệ tử của các tông môn lớn cũng nhìn thấy tình cảnh vô cùng ngạc nhiên. Bầu trời đột nhiên tối lại, chỉ có bầu trời sao ở trung tâm biển Trăng Khô tản ra ánh sáng chói mắt, đứng ở một nơi xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Vào lúc mọi người đang rất ngạc nhiên, trong tinh không rộng lớn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ. Tình cảnh chấn động như thế lập tức khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Tranh đoạt Thiên Tinh Châu sắp bắt đầu rồi!” “Thật không thể tưởng tượng nổi tinh châu mà Tinh Quân thượng cổ toạ hoá để lại có thể che đi tất cả ánh sáng khác như thế. E rằng sau khi có kết quả, toà cổ mộ Tinh Quân này sẽ hoàn toàn huỷ diệt”. “Quá tàn khốc, có biết bao nhiêu người tiến vào biển Trăng Khô như thế chỉ vì cổ mộ Tinh Quân này. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại có hai người…” “Cơ Vô Dạ còn coi được, Lâm Nhất này mới thật sự khiến người khác bất ngờ”.