“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2109
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vòi rồng đáng sợ liên tục rít gào, kiếm ý ngưng tụ từ phong mang vô tận kéo đến. “Muốn phá chiến giáp huyết quang của ta ư? Ngây thơ!” Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói, tay phải hắn ta siết chặt thành quyền, đánh tới bằng một cách thô bạo bá đạo. Có điều huyết diễm trong cú đấm này rõ ràng còn mạnh hơn, tựa như có thể đánh tan mọi thứ trước mắt. Ầm! Trong tiếng vang chấn động đất trời, sát chiêu của hai người va chạm với nhau, vòi rồng lập tức vỡ tan. Giọt mưa chứa đựng kiếm ý đáng sợ không ngừng rơi xuống mặt nước, tiếng nổ không dứt bên tai. Mặt nước vốn đang bằng phẳng lập tức nhấp nhô, trở nên gập ghềnh. Trong dị tượng đáng sợ này, Cơ Vô Dạ cũng không thấy rằng có rất nhiều giọt mưa đang lặng lẽ thẩm thấu vào chiến giáp huyết quang kia. Oanh! Lại một âm thanh lớn vang lên, hai người đang giao đấu đều lùi lại. Lúc này, những người đang theo dõi đều trợn mắt há mồm, cực kỳ ngạc nhiên. “Cơ Vô Dạ này… mạnh quá, còn chưa sử dụng kiếm, chỉ mỗi quyền mang ngưng tụ từ huyết sát đã đáng sợ thế này rồi. E rằng một quyền hắn ta tuỳ ý đánh ra cũng có thể đánh chết chúng ta”. “Chiến giáp huyết quang kia đúng là khắc tinh của kiếm khách. Kiếm khách sử dụng phong mang sắc bén, mỗi chiêu đều có tính xuyên thấu, đối mặt với chiến giáp huyết quang này, kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất gần như mất tác dụng một nửa”. “Dường như Lâm Nhất muốn sử dụng chiêu này để làm mất đi chiến giáp huyết quang của Cơ Vô Dạ, tiếc là dường như vẫn không có hiệu quả”. “Suy cho cùng kỹ thuật của Cơ Vô Dạ vẫn cao hơn một bậc, khả năng khống chế huyết sát đã đạt đến mức độ khó tin, Lâm Nhất không xong rồi”. Toàn bộ biển Trăng Khô đều đang sôi trào, trận chiến thế này thật sự rất hiếm thấy trong các nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ. Thực lực của hai người đều khá đáng sợ. Ai cũng biết trận giao thủ trước đó chỉ là dò xét lẫn nhau thôi. Nhưng dò xét như thế, rõ ràng Cơ Vô Dạ đang chiếm lợi thế. Mấy người nhóm Tạ Vân Kiếm và Diêm Không đều thấy rõ, không ngừng cười châm chọc, Lâm Nhất này vẫn còn ngây thơ quá. “Muốn huỷ đi uy danh của ta ư? Giết ngươi, thậm chí ta còn không cần sử dụng kiếm!” Cơ Vô Dạ đứng chắp tay trên mặt nước, chiến giáp huyết quang trên người tản ra ánh sáng chói mắt. “Vậy sao?” Lâm Nhất nở nụ cười, trong mắt loé lên vẻ giễu cợt. Ầm! Có những vết nứt dần xuất hiện trên chiến giáp huyết quang, giọt mưa thấm vào trong chiến giáp ẩn chứa kiếm ý dâng trào, nổ tung ngay tại chỗ. Chiến giáp cứ thế nổ tung mà không hề báo trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vòi rồng đáng sợ liên tục rít gào, kiếm ý ngưng tụ từ phong mang vô tận kéo đến. “Muốn phá chiến giáp huyết quang của ta ư? Ngây thơ!” Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói, tay phải hắn ta siết chặt thành quyền, đánh tới bằng một cách thô bạo bá đạo. Có điều huyết diễm trong cú đấm này rõ ràng còn mạnh hơn, tựa như có thể đánh tan mọi thứ trước mắt. Ầm! Trong tiếng vang chấn động đất trời, sát chiêu của hai người va chạm với nhau, vòi rồng lập tức vỡ tan. Giọt mưa chứa đựng kiếm ý đáng sợ không ngừng rơi xuống mặt nước, tiếng nổ không dứt bên tai. Mặt nước vốn đang bằng phẳng lập tức nhấp nhô, trở nên gập ghềnh. Trong dị tượng đáng sợ này, Cơ Vô Dạ cũng không thấy rằng có rất nhiều giọt mưa đang lặng lẽ thẩm thấu vào chiến giáp huyết quang kia. Oanh! Lại một âm thanh lớn vang lên, hai người đang giao đấu đều lùi lại. Lúc này, những người đang theo dõi đều trợn mắt há mồm, cực kỳ ngạc nhiên. “Cơ Vô Dạ này… mạnh quá, còn chưa sử dụng kiếm, chỉ mỗi quyền mang ngưng tụ từ huyết sát đã đáng sợ thế này rồi. E rằng một quyền hắn ta tuỳ ý đánh ra cũng có thể đánh chết chúng ta”. “Chiến giáp huyết quang kia đúng là khắc tinh của kiếm khách. Kiếm khách sử dụng phong mang sắc bén, mỗi chiêu đều có tính xuyên thấu, đối mặt với chiến giáp huyết quang này, kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất gần như mất tác dụng một nửa”. “Dường như Lâm Nhất muốn sử dụng chiêu này để làm mất đi chiến giáp huyết quang của Cơ Vô Dạ, tiếc là dường như vẫn không có hiệu quả”. “Suy cho cùng kỹ thuật của Cơ Vô Dạ vẫn cao hơn một bậc, khả năng khống chế huyết sát đã đạt đến mức độ khó tin, Lâm Nhất không xong rồi”. Toàn bộ biển Trăng Khô đều đang sôi trào, trận chiến thế này thật sự rất hiếm thấy trong các nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ. Thực lực của hai người đều khá đáng sợ. Ai cũng biết trận giao thủ trước đó chỉ là dò xét lẫn nhau thôi. Nhưng dò xét như thế, rõ ràng Cơ Vô Dạ đang chiếm lợi thế. Mấy người nhóm Tạ Vân Kiếm và Diêm Không đều thấy rõ, không ngừng cười châm chọc, Lâm Nhất này vẫn còn ngây thơ quá. “Muốn huỷ đi uy danh của ta ư? Giết ngươi, thậm chí ta còn không cần sử dụng kiếm!” Cơ Vô Dạ đứng chắp tay trên mặt nước, chiến giáp huyết quang trên người tản ra ánh sáng chói mắt. “Vậy sao?” Lâm Nhất nở nụ cười, trong mắt loé lên vẻ giễu cợt. Ầm! Có những vết nứt dần xuất hiện trên chiến giáp huyết quang, giọt mưa thấm vào trong chiến giáp ẩn chứa kiếm ý dâng trào, nổ tung ngay tại chỗ. Chiến giáp cứ thế nổ tung mà không hề báo trước.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vòi rồng đáng sợ liên tục rít gào, kiếm ý ngưng tụ từ phong mang vô tận kéo đến. “Muốn phá chiến giáp huyết quang của ta ư? Ngây thơ!” Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói, tay phải hắn ta siết chặt thành quyền, đánh tới bằng một cách thô bạo bá đạo. Có điều huyết diễm trong cú đấm này rõ ràng còn mạnh hơn, tựa như có thể đánh tan mọi thứ trước mắt. Ầm! Trong tiếng vang chấn động đất trời, sát chiêu của hai người va chạm với nhau, vòi rồng lập tức vỡ tan. Giọt mưa chứa đựng kiếm ý đáng sợ không ngừng rơi xuống mặt nước, tiếng nổ không dứt bên tai. Mặt nước vốn đang bằng phẳng lập tức nhấp nhô, trở nên gập ghềnh. Trong dị tượng đáng sợ này, Cơ Vô Dạ cũng không thấy rằng có rất nhiều giọt mưa đang lặng lẽ thẩm thấu vào chiến giáp huyết quang kia. Oanh! Lại một âm thanh lớn vang lên, hai người đang giao đấu đều lùi lại. Lúc này, những người đang theo dõi đều trợn mắt há mồm, cực kỳ ngạc nhiên. “Cơ Vô Dạ này… mạnh quá, còn chưa sử dụng kiếm, chỉ mỗi quyền mang ngưng tụ từ huyết sát đã đáng sợ thế này rồi. E rằng một quyền hắn ta tuỳ ý đánh ra cũng có thể đánh chết chúng ta”. “Chiến giáp huyết quang kia đúng là khắc tinh của kiếm khách. Kiếm khách sử dụng phong mang sắc bén, mỗi chiêu đều có tính xuyên thấu, đối mặt với chiến giáp huyết quang này, kiếm ý Tiên Thiên đại thành của Lâm Nhất gần như mất tác dụng một nửa”. “Dường như Lâm Nhất muốn sử dụng chiêu này để làm mất đi chiến giáp huyết quang của Cơ Vô Dạ, tiếc là dường như vẫn không có hiệu quả”. “Suy cho cùng kỹ thuật của Cơ Vô Dạ vẫn cao hơn một bậc, khả năng khống chế huyết sát đã đạt đến mức độ khó tin, Lâm Nhất không xong rồi”. Toàn bộ biển Trăng Khô đều đang sôi trào, trận chiến thế này thật sự rất hiếm thấy trong các nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ. Thực lực của hai người đều khá đáng sợ. Ai cũng biết trận giao thủ trước đó chỉ là dò xét lẫn nhau thôi. Nhưng dò xét như thế, rõ ràng Cơ Vô Dạ đang chiếm lợi thế. Mấy người nhóm Tạ Vân Kiếm và Diêm Không đều thấy rõ, không ngừng cười châm chọc, Lâm Nhất này vẫn còn ngây thơ quá. “Muốn huỷ đi uy danh của ta ư? Giết ngươi, thậm chí ta còn không cần sử dụng kiếm!” Cơ Vô Dạ đứng chắp tay trên mặt nước, chiến giáp huyết quang trên người tản ra ánh sáng chói mắt. “Vậy sao?” Lâm Nhất nở nụ cười, trong mắt loé lên vẻ giễu cợt. Ầm! Có những vết nứt dần xuất hiện trên chiến giáp huyết quang, giọt mưa thấm vào trong chiến giáp ẩn chứa kiếm ý dâng trào, nổ tung ngay tại chỗ. Chiến giáp cứ thế nổ tung mà không hề báo trước.