“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2117
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chín mươi tư kiếm ảnh đang đứng yên chậm rãi di chuyển một tấc. Chỉ một tấc, nhưng lại như lũ quét kéo đến, núi tuyết sụp đổ, kiếm ý ngút trời đánh tới. Kiếm ý cuộn trào trên người Lâm Nhất không ngừng tích luỹ với tốc độ không thể tưởng tượng được. Đến khi kiếm trận nghịch chuyển một vòng, kiếm ý tích luỹ kia đã biến chất đến mức kinh người, ngưng tụ thành một chùm sáng màu bạc khổng lồ, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng lên trời. Rắc! Huyết võng căng chặt kia lập tức vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Lúc này, mặt hồ cũng không ngừng dao động, dao động một cách điên cuồng. Đồng thời, kiếm trận vốn chỉ rộng trăm trượng lập tức mở rộng thành hai trăm trượng. Số lượng bóng kiếm xoay tròn bên trong chợt tăng gấp đôi, trở thành một trăm tám mươi tám tia. Vẫn chưa hết! Khi Đoạn Hồn Đài đè xuống, kiếm trận xung quanh Lâm Nhất vẫn không ngừng nghịch chuyển. Một vòng, hai vòng, ba vòng… Lúc đạt tới bảy vòng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trên trán Lâm Nhất thấm ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Không phải hắn không muốn dừng lại, mà là Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ quá khủng khiếp, thậm chí hắn còn không dám chắc kiếm trận nghịch chuyển tám vòng có thể đỡ được không. Sắc mặt của Cơ Vô Dạ ở bên kia cũng khá khó coi. Thân thể hắn ta run rẩy rất rõ ràng, mỗi khi Đoạn Hồn Đài rơi xuống một chút, sắc mặt hắn ta sẽ tái đi một chút. Nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng, huyết sát không ngừng cuộn trào trên người. Liều mạng rồi sao?Nhìn thấy đối phương vẫn đang không ngừng tăng cường uy năng của Đoạn Hồn Đài, trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ dứt khoát. “Ai sợ ai!” Giọng nói trầm khàn mang theo tiếng kiếm ngút trời vang lên từ trong miệng Lâm Nhất, giống như một truyền thừa cổ xưa nào đó hiện lên trên người hắn, lúc này, nét mặt lạnh nhạt của thiếu niên trở nên vô cùng nghiêm túc. Kiếm trận nghịch chuyển chín vòng, đạt tới phạm vi nghìn trượng, bóng kiếm dày đặc, tạo thành tiếng vang ầm ầm. Kiếm trận hội tụ tất cả chân nguyên và khí lực của Lâm Nhất, đạt tới mức độ chưa từng có. Trên người thiếu niên ở trung tâm kiếm trận có hư ảnh của Băng Phượng màu tím như ẩn như hiện, đáp xuống vùng đất này. Oanh! Vào lúc mọi người nghi ngờ có phải mình hoa mắt nhìn nhầm không, trong kiếm trận Tử Diên vang lên một tiếng phượng kêu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chín mươi tư kiếm ảnh đang đứng yên chậm rãi di chuyển một tấc. Chỉ một tấc, nhưng lại như lũ quét kéo đến, núi tuyết sụp đổ, kiếm ý ngút trời đánh tới. Kiếm ý cuộn trào trên người Lâm Nhất không ngừng tích luỹ với tốc độ không thể tưởng tượng được. Đến khi kiếm trận nghịch chuyển một vòng, kiếm ý tích luỹ kia đã biến chất đến mức kinh người, ngưng tụ thành một chùm sáng màu bạc khổng lồ, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng lên trời. Rắc! Huyết võng căng chặt kia lập tức vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Lúc này, mặt hồ cũng không ngừng dao động, dao động một cách điên cuồng. Đồng thời, kiếm trận vốn chỉ rộng trăm trượng lập tức mở rộng thành hai trăm trượng. Số lượng bóng kiếm xoay tròn bên trong chợt tăng gấp đôi, trở thành một trăm tám mươi tám tia. Vẫn chưa hết! Khi Đoạn Hồn Đài đè xuống, kiếm trận xung quanh Lâm Nhất vẫn không ngừng nghịch chuyển. Một vòng, hai vòng, ba vòng… Lúc đạt tới bảy vòng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trên trán Lâm Nhất thấm ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Không phải hắn không muốn dừng lại, mà là Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ quá khủng khiếp, thậm chí hắn còn không dám chắc kiếm trận nghịch chuyển tám vòng có thể đỡ được không. Sắc mặt của Cơ Vô Dạ ở bên kia cũng khá khó coi. Thân thể hắn ta run rẩy rất rõ ràng, mỗi khi Đoạn Hồn Đài rơi xuống một chút, sắc mặt hắn ta sẽ tái đi một chút. Nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng, huyết sát không ngừng cuộn trào trên người. Liều mạng rồi sao?Nhìn thấy đối phương vẫn đang không ngừng tăng cường uy năng của Đoạn Hồn Đài, trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ dứt khoát. “Ai sợ ai!” Giọng nói trầm khàn mang theo tiếng kiếm ngút trời vang lên từ trong miệng Lâm Nhất, giống như một truyền thừa cổ xưa nào đó hiện lên trên người hắn, lúc này, nét mặt lạnh nhạt của thiếu niên trở nên vô cùng nghiêm túc. Kiếm trận nghịch chuyển chín vòng, đạt tới phạm vi nghìn trượng, bóng kiếm dày đặc, tạo thành tiếng vang ầm ầm. Kiếm trận hội tụ tất cả chân nguyên và khí lực của Lâm Nhất, đạt tới mức độ chưa từng có. Trên người thiếu niên ở trung tâm kiếm trận có hư ảnh của Băng Phượng màu tím như ẩn như hiện, đáp xuống vùng đất này. Oanh! Vào lúc mọi người nghi ngờ có phải mình hoa mắt nhìn nhầm không, trong kiếm trận Tử Diên vang lên một tiếng phượng kêu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chín mươi tư kiếm ảnh đang đứng yên chậm rãi di chuyển một tấc. Chỉ một tấc, nhưng lại như lũ quét kéo đến, núi tuyết sụp đổ, kiếm ý ngút trời đánh tới. Kiếm ý cuộn trào trên người Lâm Nhất không ngừng tích luỹ với tốc độ không thể tưởng tượng được. Đến khi kiếm trận nghịch chuyển một vòng, kiếm ý tích luỹ kia đã biến chất đến mức kinh người, ngưng tụ thành một chùm sáng màu bạc khổng lồ, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng lên trời. Rắc! Huyết võng căng chặt kia lập tức vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Lúc này, mặt hồ cũng không ngừng dao động, dao động một cách điên cuồng. Đồng thời, kiếm trận vốn chỉ rộng trăm trượng lập tức mở rộng thành hai trăm trượng. Số lượng bóng kiếm xoay tròn bên trong chợt tăng gấp đôi, trở thành một trăm tám mươi tám tia. Vẫn chưa hết! Khi Đoạn Hồn Đài đè xuống, kiếm trận xung quanh Lâm Nhất vẫn không ngừng nghịch chuyển. Một vòng, hai vòng, ba vòng… Lúc đạt tới bảy vòng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Trên trán Lâm Nhất thấm ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Không phải hắn không muốn dừng lại, mà là Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ quá khủng khiếp, thậm chí hắn còn không dám chắc kiếm trận nghịch chuyển tám vòng có thể đỡ được không. Sắc mặt của Cơ Vô Dạ ở bên kia cũng khá khó coi. Thân thể hắn ta run rẩy rất rõ ràng, mỗi khi Đoạn Hồn Đài rơi xuống một chút, sắc mặt hắn ta sẽ tái đi một chút. Nhưng hắn ta vẫn cắn chặt răng, huyết sát không ngừng cuộn trào trên người. Liều mạng rồi sao?Nhìn thấy đối phương vẫn đang không ngừng tăng cường uy năng của Đoạn Hồn Đài, trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ dứt khoát. “Ai sợ ai!” Giọng nói trầm khàn mang theo tiếng kiếm ngút trời vang lên từ trong miệng Lâm Nhất, giống như một truyền thừa cổ xưa nào đó hiện lên trên người hắn, lúc này, nét mặt lạnh nhạt của thiếu niên trở nên vô cùng nghiêm túc. Kiếm trận nghịch chuyển chín vòng, đạt tới phạm vi nghìn trượng, bóng kiếm dày đặc, tạo thành tiếng vang ầm ầm. Kiếm trận hội tụ tất cả chân nguyên và khí lực của Lâm Nhất, đạt tới mức độ chưa từng có. Trên người thiếu niên ở trung tâm kiếm trận có hư ảnh của Băng Phượng màu tím như ẩn như hiện, đáp xuống vùng đất này. Oanh! Vào lúc mọi người nghi ngờ có phải mình hoa mắt nhìn nhầm không, trong kiếm trận Tử Diên vang lên một tiếng phượng kêu.