“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2119
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Linh căng thẳng nhìn về phía trưởng lão Đường Du bên cạnh với ánh mắt xin giúp đỡ, với cảnh giới của nàng ta, thật sự không thể nhìn rõ ai là người chiến thắng sau va chạm này. Cảm giác sốt ruột này rất giày vò người khác. Trưởng lão Đường Du lắc đầu: “Tinh không kia chỉ là cảnh tượng phản chiếu, không thể thấy rõ được”. Hai sát chiêu va vào nhau tạo thành dị tượng quá đáng sợ, chân nguyên còn trở nên hỗn loạn như thế. Không chỉ trưởng lão Đường Du không thấy rõ, mà trưởng lão cảnh giới Thiên Phách của cách tông môn khác cũng không thể nhìn rõ. Đột nhiên… Tiền bối Đường Du đang nhìn chằm chằm tinh không kia chợt trợn mắt. Oanh! Vào khoảnh khắc này, trong tinh không sáng rực kia xuất hiện tia sáng chói mắt như nắng gắt. Ánh sáng này thật sự quá sáng, nhưng nó chỉ tồn tại một lát là lập tức biến mất. Ánh sáng tựa như bọt nước xuất hiện rồi vỡ tan, rõ ràng là có sát chiêu của một người đã hoàn toàn bị đánh tan. Ánh sáng đó chỉ là ánh sáng phản chiếu trước khi bị đánh tan, loé lên rồi biến mất. Kết quả đã có! Mọi người đều cảm thấy hồi hộp. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ nghiền nát kiếm trận của Lâm Nhất, hay chiêu kiếm phượng minh triêu dương của Lâm Nhất đánh tan Đoạn Hồn Đài chất đống hài cốt. Mỗi người đều nôn nóng muốn biết kết quả, đáng tiếc cảnh tượng trong tinh không kia vẫn rất lộn xộn, dị tượng chân nguyên dao động, mông lung mơ hồ. Vụt! Vụt! Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, dị tượng dần tan đi, rất nhiều dư âm cuồng bạo cũng dần lắng xuống. Khi dư âm tan đi, cảnh tượng mông lung cũng dần rõ ràng. Vào khoảnh khắc hình ảnh trở nên rõ ràng, trong hình chiếu trên tinh không, mọi người nhìn thấy kiếm trong tay Lâm Nhất đã bổ đôi Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài. “Là Lâm Nhất!” Nhìn thấy tình cảnh như thế, mọi người đều như phát điên, rung động không thôi. Phong mang trong kiếm của Lâm Nhất vẫn chưa tan hết, dường như không lâu nữa sẽ hoàn toàn chém vỡ Đoạn Hồn Đài kia. Mấy người đứng trên mười vị trí đầu bảng ngoài đều sắp rớt mắt ra ngoài, sắc mặt thay đổi. Lúc trước, bọn họ còn khẳng định rằng Lâm Nhất không có khả năng thắng, chắc chắn sẽ thua. Nhưng bây giờ, trong lúc giao chiến quan trọng, rõ ràng Lâm Nhất chiếm lợi thế. “Vẫn chưa thua, Đoạn Hồn Đài vẫn chưa sập…” “Đúng thế, chiêu kiếm cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn đánh sập nó, Cơ Vô Dạ vẫn đang kiên trì, nếu Lâm Nhất không còn sức lực nữa thì hắn vẫn sẽ thua!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Linh căng thẳng nhìn về phía trưởng lão Đường Du bên cạnh với ánh mắt xin giúp đỡ, với cảnh giới của nàng ta, thật sự không thể nhìn rõ ai là người chiến thắng sau va chạm này. Cảm giác sốt ruột này rất giày vò người khác. Trưởng lão Đường Du lắc đầu: “Tinh không kia chỉ là cảnh tượng phản chiếu, không thể thấy rõ được”. Hai sát chiêu va vào nhau tạo thành dị tượng quá đáng sợ, chân nguyên còn trở nên hỗn loạn như thế. Không chỉ trưởng lão Đường Du không thấy rõ, mà trưởng lão cảnh giới Thiên Phách của cách tông môn khác cũng không thể nhìn rõ. Đột nhiên… Tiền bối Đường Du đang nhìn chằm chằm tinh không kia chợt trợn mắt. Oanh! Vào khoảnh khắc này, trong tinh không sáng rực kia xuất hiện tia sáng chói mắt như nắng gắt. Ánh sáng này thật sự quá sáng, nhưng nó chỉ tồn tại một lát là lập tức biến mất. Ánh sáng tựa như bọt nước xuất hiện rồi vỡ tan, rõ ràng là có sát chiêu của một người đã hoàn toàn bị đánh tan. Ánh sáng đó chỉ là ánh sáng phản chiếu trước khi bị đánh tan, loé lên rồi biến mất. Kết quả đã có! Mọi người đều cảm thấy hồi hộp. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ nghiền nát kiếm trận của Lâm Nhất, hay chiêu kiếm phượng minh triêu dương của Lâm Nhất đánh tan Đoạn Hồn Đài chất đống hài cốt. Mỗi người đều nôn nóng muốn biết kết quả, đáng tiếc cảnh tượng trong tinh không kia vẫn rất lộn xộn, dị tượng chân nguyên dao động, mông lung mơ hồ. Vụt! Vụt! Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, dị tượng dần tan đi, rất nhiều dư âm cuồng bạo cũng dần lắng xuống. Khi dư âm tan đi, cảnh tượng mông lung cũng dần rõ ràng. Vào khoảnh khắc hình ảnh trở nên rõ ràng, trong hình chiếu trên tinh không, mọi người nhìn thấy kiếm trong tay Lâm Nhất đã bổ đôi Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài. “Là Lâm Nhất!” Nhìn thấy tình cảnh như thế, mọi người đều như phát điên, rung động không thôi. Phong mang trong kiếm của Lâm Nhất vẫn chưa tan hết, dường như không lâu nữa sẽ hoàn toàn chém vỡ Đoạn Hồn Đài kia. Mấy người đứng trên mười vị trí đầu bảng ngoài đều sắp rớt mắt ra ngoài, sắc mặt thay đổi. Lúc trước, bọn họ còn khẳng định rằng Lâm Nhất không có khả năng thắng, chắc chắn sẽ thua. Nhưng bây giờ, trong lúc giao chiến quan trọng, rõ ràng Lâm Nhất chiếm lợi thế. “Vẫn chưa thua, Đoạn Hồn Đài vẫn chưa sập…” “Đúng thế, chiêu kiếm cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn đánh sập nó, Cơ Vô Dạ vẫn đang kiên trì, nếu Lâm Nhất không còn sức lực nữa thì hắn vẫn sẽ thua!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Linh căng thẳng nhìn về phía trưởng lão Đường Du bên cạnh với ánh mắt xin giúp đỡ, với cảnh giới của nàng ta, thật sự không thể nhìn rõ ai là người chiến thắng sau va chạm này. Cảm giác sốt ruột này rất giày vò người khác. Trưởng lão Đường Du lắc đầu: “Tinh không kia chỉ là cảnh tượng phản chiếu, không thể thấy rõ được”. Hai sát chiêu va vào nhau tạo thành dị tượng quá đáng sợ, chân nguyên còn trở nên hỗn loạn như thế. Không chỉ trưởng lão Đường Du không thấy rõ, mà trưởng lão cảnh giới Thiên Phách của cách tông môn khác cũng không thể nhìn rõ. Đột nhiên… Tiền bối Đường Du đang nhìn chằm chằm tinh không kia chợt trợn mắt. Oanh! Vào khoảnh khắc này, trong tinh không sáng rực kia xuất hiện tia sáng chói mắt như nắng gắt. Ánh sáng này thật sự quá sáng, nhưng nó chỉ tồn tại một lát là lập tức biến mất. Ánh sáng tựa như bọt nước xuất hiện rồi vỡ tan, rõ ràng là có sát chiêu của một người đã hoàn toàn bị đánh tan. Ánh sáng đó chỉ là ánh sáng phản chiếu trước khi bị đánh tan, loé lên rồi biến mất. Kết quả đã có! Mọi người đều cảm thấy hồi hộp. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ nghiền nát kiếm trận của Lâm Nhất, hay chiêu kiếm phượng minh triêu dương của Lâm Nhất đánh tan Đoạn Hồn Đài chất đống hài cốt. Mỗi người đều nôn nóng muốn biết kết quả, đáng tiếc cảnh tượng trong tinh không kia vẫn rất lộn xộn, dị tượng chân nguyên dao động, mông lung mơ hồ. Vụt! Vụt! Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, dị tượng dần tan đi, rất nhiều dư âm cuồng bạo cũng dần lắng xuống. Khi dư âm tan đi, cảnh tượng mông lung cũng dần rõ ràng. Vào khoảnh khắc hình ảnh trở nên rõ ràng, trong hình chiếu trên tinh không, mọi người nhìn thấy kiếm trong tay Lâm Nhất đã bổ đôi Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài. “Là Lâm Nhất!” Nhìn thấy tình cảnh như thế, mọi người đều như phát điên, rung động không thôi. Phong mang trong kiếm của Lâm Nhất vẫn chưa tan hết, dường như không lâu nữa sẽ hoàn toàn chém vỡ Đoạn Hồn Đài kia. Mấy người đứng trên mười vị trí đầu bảng ngoài đều sắp rớt mắt ra ngoài, sắc mặt thay đổi. Lúc trước, bọn họ còn khẳng định rằng Lâm Nhất không có khả năng thắng, chắc chắn sẽ thua. Nhưng bây giờ, trong lúc giao chiến quan trọng, rõ ràng Lâm Nhất chiếm lợi thế. “Vẫn chưa thua, Đoạn Hồn Đài vẫn chưa sập…” “Đúng thế, chiêu kiếm cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn đánh sập nó, Cơ Vô Dạ vẫn đang kiên trì, nếu Lâm Nhất không còn sức lực nữa thì hắn vẫn sẽ thua!”