“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2130

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dứt khoát bắt hắn lại, áp giải về lầu Huyết Vũ để hắn phải nếm trải hết mọi giày vò, xem hắn còn cứng họng được nữa không”.  “Phế bỏ hắn trước đã!”Các trưởng lão của lầu Huyết Vũ sầm mặt, sát ý bùng nổ trong mắt, lời nói cũng vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không xem Lâm Nhất ra gì. Thái độ của người sau càng quá đáng hơn người trước, không thèm hỏi hắn có giết người hay không mà trực tiếp bắt lại, tàn bạo hơn nữa chính là dám tuyên bố phế hắn ngay tại chỗ.  “Làm càn, Lâm Nhất là chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ ta, từ khi nào đến phiên các ngươi khoa tay múa chân hử?”, đúng lúc này, Mặc Linh dẫn theo các trưởng lão của thư viện bước đến đứng cạnh Lâm Nhất, trong đôi mắt xinh đẹp và dịu dàng bỗng lóe lên tia sắc bén.  Vì cứu nàng ta nên Lâm Nhất mới giết chết Lãnh Hạo Vũ, hôm nay, dù nói gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ bảo vệ hắn.  Một gã trong ba gã trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ thấy Mặc Linh đứng ra, liền lạnh giọng nói: “Chấp sự khách khanh à? Một tên chấp sự khách khanh cũng đáng để so sánh với mạng của đệ tử cốt cán lầu Huyết Vũ ta ư? Ta khuyên thư viện Thiên Phủ các ngươi nên thức thời một chút, đừng có nhúng tay vào việc này, nếu không thì suy nghĩ cho kĩ, vì một người như thế mà đối chọi với lầu Huyết Vũ có đáng không?”  Đúng là như vậy, chấp sự khách khanh sớm muộn cũng phải đi. So với đệ tử tông môn, đặc biệt là đệ tử cốt cán lại có tên trên bảng Long Vân như Lãnh Hạo Vũ thì Lâm Nhất không cách nào sánh được.  Những lời này lộ rõ sự uy hiếp.  Mặc Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không chút sợ hãi đáp: “Đừng có nằm mơ, Lâm Nhất có ơn với thư viện Thiên Phủ ta, dù hôm nay hắn không phải người của thư viện thì chúng ta cũng sẽ không ngồi im mặc kệ”.  Thái độ mạnh mẽ của nàng ta đã khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.  Trong mắt bọn họ, dù sao thì Lâm Nhất cũng chỉ là một chấp sự khách khanh, sớm hay muộn cũng sẽ rời đi, không cần thiết phải vì hắn mà phát sinh mâu thuẫn với lầu Huyết Vũ, làm vậy được không bù mất.  Đúng lúc này, trong ba ông lão áo đỏ, đại trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng bộc phát ra uy áp cực lớn, thình lình đánh úp đến.  Ầm ầm!  Uy áp tích tụ đã lâu ào ào lao đến, ngoài Lâm Nhất, mấy người Mặc Linh không kịp trở tay nên bị ép lui về sau vài bước, phút chốc kéo giãn khoảng cách với Lâm Nhất.  “Cô nhóc kia, còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng đâu! Ta muốn giết thằng nhóc này thì giết, ai làm gì được ta?”  Vừa dứt lời, ông ta liền bay vọt lên trời, kế đó lao nhanh về phía Lâm Nhất, duỗi tay ra đánh một chưởng xuống đầu hắn.  Từ lúc ông ta bộc phát uy áp của cao thủ cảnh giới Âm Dương cho đến khi ra tay đánh xuống, gần như là một chuỗi hành động liên tục, vô cùng lưu loát, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.  Đối với những người khác, e là chỉ trong một cái chớp mắt đó đã bị ông ta đập thành thịt vụn rồi.  Ầm!  Khoảnh khắc trưởng lão của lầu Huyết Vũ mở lòng bàn tay ra giữa không trung, chưởng mang cực kỳ

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dứt khoát bắt hắn lại, áp giải về lầu Huyết Vũ để hắn phải nếm trải hết mọi giày vò, xem hắn còn cứng họng được nữa không”.  “Phế bỏ hắn trước đã!”Các trưởng lão của lầu Huyết Vũ sầm mặt, sát ý bùng nổ trong mắt, lời nói cũng vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không xem Lâm Nhất ra gì. Thái độ của người sau càng quá đáng hơn người trước, không thèm hỏi hắn có giết người hay không mà trực tiếp bắt lại, tàn bạo hơn nữa chính là dám tuyên bố phế hắn ngay tại chỗ.  “Làm càn, Lâm Nhất là chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ ta, từ khi nào đến phiên các ngươi khoa tay múa chân hử?”, đúng lúc này, Mặc Linh dẫn theo các trưởng lão của thư viện bước đến đứng cạnh Lâm Nhất, trong đôi mắt xinh đẹp và dịu dàng bỗng lóe lên tia sắc bén.  Vì cứu nàng ta nên Lâm Nhất mới giết chết Lãnh Hạo Vũ, hôm nay, dù nói gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ bảo vệ hắn.  Một gã trong ba gã trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ thấy Mặc Linh đứng ra, liền lạnh giọng nói: “Chấp sự khách khanh à? Một tên chấp sự khách khanh cũng đáng để so sánh với mạng của đệ tử cốt cán lầu Huyết Vũ ta ư? Ta khuyên thư viện Thiên Phủ các ngươi nên thức thời một chút, đừng có nhúng tay vào việc này, nếu không thì suy nghĩ cho kĩ, vì một người như thế mà đối chọi với lầu Huyết Vũ có đáng không?”  Đúng là như vậy, chấp sự khách khanh sớm muộn cũng phải đi. So với đệ tử tông môn, đặc biệt là đệ tử cốt cán lại có tên trên bảng Long Vân như Lãnh Hạo Vũ thì Lâm Nhất không cách nào sánh được.  Những lời này lộ rõ sự uy hiếp.  Mặc Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không chút sợ hãi đáp: “Đừng có nằm mơ, Lâm Nhất có ơn với thư viện Thiên Phủ ta, dù hôm nay hắn không phải người của thư viện thì chúng ta cũng sẽ không ngồi im mặc kệ”.  Thái độ mạnh mẽ của nàng ta đã khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.  Trong mắt bọn họ, dù sao thì Lâm Nhất cũng chỉ là một chấp sự khách khanh, sớm hay muộn cũng sẽ rời đi, không cần thiết phải vì hắn mà phát sinh mâu thuẫn với lầu Huyết Vũ, làm vậy được không bù mất.  Đúng lúc này, trong ba ông lão áo đỏ, đại trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng bộc phát ra uy áp cực lớn, thình lình đánh úp đến.  Ầm ầm!  Uy áp tích tụ đã lâu ào ào lao đến, ngoài Lâm Nhất, mấy người Mặc Linh không kịp trở tay nên bị ép lui về sau vài bước, phút chốc kéo giãn khoảng cách với Lâm Nhất.  “Cô nhóc kia, còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng đâu! Ta muốn giết thằng nhóc này thì giết, ai làm gì được ta?”  Vừa dứt lời, ông ta liền bay vọt lên trời, kế đó lao nhanh về phía Lâm Nhất, duỗi tay ra đánh một chưởng xuống đầu hắn.  Từ lúc ông ta bộc phát uy áp của cao thủ cảnh giới Âm Dương cho đến khi ra tay đánh xuống, gần như là một chuỗi hành động liên tục, vô cùng lưu loát, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.  Đối với những người khác, e là chỉ trong một cái chớp mắt đó đã bị ông ta đập thành thịt vụn rồi.  Ầm!  Khoảnh khắc trưởng lão của lầu Huyết Vũ mở lòng bàn tay ra giữa không trung, chưởng mang cực kỳ

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Dứt khoát bắt hắn lại, áp giải về lầu Huyết Vũ để hắn phải nếm trải hết mọi giày vò, xem hắn còn cứng họng được nữa không”.  “Phế bỏ hắn trước đã!”Các trưởng lão của lầu Huyết Vũ sầm mặt, sát ý bùng nổ trong mắt, lời nói cũng vô cùng ngang ngược, hoàn toàn không xem Lâm Nhất ra gì. Thái độ của người sau càng quá đáng hơn người trước, không thèm hỏi hắn có giết người hay không mà trực tiếp bắt lại, tàn bạo hơn nữa chính là dám tuyên bố phế hắn ngay tại chỗ.  “Làm càn, Lâm Nhất là chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ ta, từ khi nào đến phiên các ngươi khoa tay múa chân hử?”, đúng lúc này, Mặc Linh dẫn theo các trưởng lão của thư viện bước đến đứng cạnh Lâm Nhất, trong đôi mắt xinh đẹp và dịu dàng bỗng lóe lên tia sắc bén.  Vì cứu nàng ta nên Lâm Nhất mới giết chết Lãnh Hạo Vũ, hôm nay, dù nói gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ bảo vệ hắn.  Một gã trong ba gã trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ thấy Mặc Linh đứng ra, liền lạnh giọng nói: “Chấp sự khách khanh à? Một tên chấp sự khách khanh cũng đáng để so sánh với mạng của đệ tử cốt cán lầu Huyết Vũ ta ư? Ta khuyên thư viện Thiên Phủ các ngươi nên thức thời một chút, đừng có nhúng tay vào việc này, nếu không thì suy nghĩ cho kĩ, vì một người như thế mà đối chọi với lầu Huyết Vũ có đáng không?”  Đúng là như vậy, chấp sự khách khanh sớm muộn cũng phải đi. So với đệ tử tông môn, đặc biệt là đệ tử cốt cán lại có tên trên bảng Long Vân như Lãnh Hạo Vũ thì Lâm Nhất không cách nào sánh được.  Những lời này lộ rõ sự uy hiếp.  Mặc Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không chút sợ hãi đáp: “Đừng có nằm mơ, Lâm Nhất có ơn với thư viện Thiên Phủ ta, dù hôm nay hắn không phải người của thư viện thì chúng ta cũng sẽ không ngồi im mặc kệ”.  Thái độ mạnh mẽ của nàng ta đã khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.  Trong mắt bọn họ, dù sao thì Lâm Nhất cũng chỉ là một chấp sự khách khanh, sớm hay muộn cũng sẽ rời đi, không cần thiết phải vì hắn mà phát sinh mâu thuẫn với lầu Huyết Vũ, làm vậy được không bù mất.  Đúng lúc này, trong ba ông lão áo đỏ, đại trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng bộc phát ra uy áp cực lớn, thình lình đánh úp đến.  Ầm ầm!  Uy áp tích tụ đã lâu ào ào lao đến, ngoài Lâm Nhất, mấy người Mặc Linh không kịp trở tay nên bị ép lui về sau vài bước, phút chốc kéo giãn khoảng cách với Lâm Nhất.  “Cô nhóc kia, còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng đâu! Ta muốn giết thằng nhóc này thì giết, ai làm gì được ta?”  Vừa dứt lời, ông ta liền bay vọt lên trời, kế đó lao nhanh về phía Lâm Nhất, duỗi tay ra đánh một chưởng xuống đầu hắn.  Từ lúc ông ta bộc phát uy áp của cao thủ cảnh giới Âm Dương cho đến khi ra tay đánh xuống, gần như là một chuỗi hành động liên tục, vô cùng lưu loát, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.  Đối với những người khác, e là chỉ trong một cái chớp mắt đó đã bị ông ta đập thành thịt vụn rồi.  Ầm!  Khoảnh khắc trưởng lão của lầu Huyết Vũ mở lòng bàn tay ra giữa không trung, chưởng mang cực kỳ

Chương 2130