“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2151
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tại biển Trăng Khô, tu vi của hắn đã đột phá từ cảnh giới Âm Huyền viên mãn lên Dương Huyền đại thành, ngày sau e là khó gặp được kỳ ngộ như vậy. Trước khi Quần Long Thịnh Yến bắt đầu, nếu hắn có thể thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì quả thật là chuyện đáng được ăn mừng. Hoặc là chỉ có thể dựa vào lối tắt, đó chính là thăng cấp kiếm ý, từ đó không ngừng cường hóa ưu thế của bản thân. Di tích Kiếm Tông nằm ở lãnh thổ Lôi Châu, cách U Châu khá xa, dọc đường đi phải xuyên qua rất nhiều châu. Lại nói, trong chín châu của cổ vực Nam Hoa thì Lôi Châu có hoàn cảnh ác liệt nhất, đó là nơi cao thủ tề tụ, tông môn mọc san sát như rừng, hơn nữa, nghe đồn rằng vị trí di tích Kiếm Tông có hơi đặc biệt. Tốt nhất là có thể tu luyện Thương Long Cửu Biến đến biến thứ ba, được vậy, dù kiếm pháp không tiến bộ vẫn có thể đối mặt với kẻ địch cảnh giới Âm Dương một cách nhẹ nhàng hơn. Đến di tích Kiếm Tông, cơ hội đạt được một ít kỳ ngộ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Thương Long Cửu Biến cũng phân làm tiểu thành, đại thành và viên mãn. Nếu tu luyện đến biến thứ ba thì xem như cảnh giới tiểu thành, với thần quyết luyện thể thượng cổ bực này thì đạt đến tiểu thành đã xem như khủng bố lắm rồi. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng thấy không dễ dàng, trước mắt hắn chỉ mới tu đến biến thứ nhất, máu Thương Long trong tay cũng không dám tùy tiện luyện hóa, e ngại lãng phí. “Tiến từng bước một thôi!” Lâm Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt hắn cũng không có vẻ gì là sốt ruột. Uy lực của Thương Long Cửu Biến rất đáng sợ, một một bước lên trời là chuyện không thể nào. Soạt! Lâm Nhất ném trái cây còn đang ăn dở đi, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía để phân biệt phương hướng, rồi xoay người nhảy lên ngựa, vỗ vào cổ Tiểu Hồng. Ngựa Huyết Long lập tức rú lên một tiếng, rồi lại hóa thành một tia chớp đỏ, phi như bay trong rừng rậm. Trước đó, sau khi rời khỏi biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã dự đoán được lầu Huyết Vũ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ với hắn. Cho nên chỗ mà hắn lui đến thường là rừng sâu núi thẳm, yêu thú thành đàn. Dọc đường đi cũng không mấy yên ổn, nhưng sẽ giảm bớt nguy cơ bại lộ hành tung. Giao đấu với yêu thú cũng xem như một loại tu luyện, hắn còn chưa tự đại đến mức lười biếng. XÍU...UU!! Sau khi Lâm Nhất rời đi một lúc lâu, trong rừng rậm tăm tối, dưới một tán cây ẩm ướt có một ông lão lẳng lặng bước ra. Toàn thân ông lão này tỏa ra hơi thở u ám, khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh, cứ như có vô số oan hồn đang vờn quanh ông ta. Hiển nhiên, ông lão này chính là trưởng lão khách khanh của lầu Huyết Vũ, U Vân lão quỷ. Bản thân U Vân lão quỷ là tà tu, là một cao thủ về quỷ đạo nổi danh hung ác trong địa phận U Châu. Nghe đồn lúc về già, ông ta đã đắc tội một nhân vật lợi hại, vì mạng sống nên mới gia nhập lầu Huyết Vũ và trở thành khách khanh cho đến ngày hôm nay. Ân oán giữa Lâm Nhất và ông ta tính ra cũng đã khá lâu. Lúc trước, bên ngoài hồ Tử Vân, đồ đệ yêu quý của ông ta đã chết trong tay Lâm Nhất, nếu không vì lẽ đó thì Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ cùng sẽ không nổi sát tâm với Lâm Nhất. Trong mắt lão quỷ này thì Lâm Nhất vốn không đáng để ông ta phải đích thân ra tay. Nhưng sau khi biết được tên nhóc này đã giết chết ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương, lầu Huyết Vũ đã lệnh cho ông ta đuổi giết hắn. U Vân lão quỷ do dự chốc lát rồi tiếp nhận nhiệm vụ này.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tại biển Trăng Khô, tu vi của hắn đã đột phá từ cảnh giới Âm Huyền viên mãn lên Dương Huyền đại thành, ngày sau e là khó gặp được kỳ ngộ như vậy. Trước khi Quần Long Thịnh Yến bắt đầu, nếu hắn có thể thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì quả thật là chuyện đáng được ăn mừng. Hoặc là chỉ có thể dựa vào lối tắt, đó chính là thăng cấp kiếm ý, từ đó không ngừng cường hóa ưu thế của bản thân. Di tích Kiếm Tông nằm ở lãnh thổ Lôi Châu, cách U Châu khá xa, dọc đường đi phải xuyên qua rất nhiều châu. Lại nói, trong chín châu của cổ vực Nam Hoa thì Lôi Châu có hoàn cảnh ác liệt nhất, đó là nơi cao thủ tề tụ, tông môn mọc san sát như rừng, hơn nữa, nghe đồn rằng vị trí di tích Kiếm Tông có hơi đặc biệt. Tốt nhất là có thể tu luyện Thương Long Cửu Biến đến biến thứ ba, được vậy, dù kiếm pháp không tiến bộ vẫn có thể đối mặt với kẻ địch cảnh giới Âm Dương một cách nhẹ nhàng hơn. Đến di tích Kiếm Tông, cơ hội đạt được một ít kỳ ngộ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Thương Long Cửu Biến cũng phân làm tiểu thành, đại thành và viên mãn. Nếu tu luyện đến biến thứ ba thì xem như cảnh giới tiểu thành, với thần quyết luyện thể thượng cổ bực này thì đạt đến tiểu thành đã xem như khủng bố lắm rồi. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng thấy không dễ dàng, trước mắt hắn chỉ mới tu đến biến thứ nhất, máu Thương Long trong tay cũng không dám tùy tiện luyện hóa, e ngại lãng phí. “Tiến từng bước một thôi!” Lâm Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt hắn cũng không có vẻ gì là sốt ruột. Uy lực của Thương Long Cửu Biến rất đáng sợ, một một bước lên trời là chuyện không thể nào. Soạt! Lâm Nhất ném trái cây còn đang ăn dở đi, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía để phân biệt phương hướng, rồi xoay người nhảy lên ngựa, vỗ vào cổ Tiểu Hồng. Ngựa Huyết Long lập tức rú lên một tiếng, rồi lại hóa thành một tia chớp đỏ, phi như bay trong rừng rậm. Trước đó, sau khi rời khỏi biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã dự đoán được lầu Huyết Vũ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ với hắn. Cho nên chỗ mà hắn lui đến thường là rừng sâu núi thẳm, yêu thú thành đàn. Dọc đường đi cũng không mấy yên ổn, nhưng sẽ giảm bớt nguy cơ bại lộ hành tung. Giao đấu với yêu thú cũng xem như một loại tu luyện, hắn còn chưa tự đại đến mức lười biếng. XÍU...UU!! Sau khi Lâm Nhất rời đi một lúc lâu, trong rừng rậm tăm tối, dưới một tán cây ẩm ướt có một ông lão lẳng lặng bước ra. Toàn thân ông lão này tỏa ra hơi thở u ám, khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh, cứ như có vô số oan hồn đang vờn quanh ông ta. Hiển nhiên, ông lão này chính là trưởng lão khách khanh của lầu Huyết Vũ, U Vân lão quỷ. Bản thân U Vân lão quỷ là tà tu, là một cao thủ về quỷ đạo nổi danh hung ác trong địa phận U Châu. Nghe đồn lúc về già, ông ta đã đắc tội một nhân vật lợi hại, vì mạng sống nên mới gia nhập lầu Huyết Vũ và trở thành khách khanh cho đến ngày hôm nay. Ân oán giữa Lâm Nhất và ông ta tính ra cũng đã khá lâu. Lúc trước, bên ngoài hồ Tử Vân, đồ đệ yêu quý của ông ta đã chết trong tay Lâm Nhất, nếu không vì lẽ đó thì Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ cùng sẽ không nổi sát tâm với Lâm Nhất. Trong mắt lão quỷ này thì Lâm Nhất vốn không đáng để ông ta phải đích thân ra tay. Nhưng sau khi biết được tên nhóc này đã giết chết ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương, lầu Huyết Vũ đã lệnh cho ông ta đuổi giết hắn. U Vân lão quỷ do dự chốc lát rồi tiếp nhận nhiệm vụ này.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tại biển Trăng Khô, tu vi của hắn đã đột phá từ cảnh giới Âm Huyền viên mãn lên Dương Huyền đại thành, ngày sau e là khó gặp được kỳ ngộ như vậy. Trước khi Quần Long Thịnh Yến bắt đầu, nếu hắn có thể thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì quả thật là chuyện đáng được ăn mừng. Hoặc là chỉ có thể dựa vào lối tắt, đó chính là thăng cấp kiếm ý, từ đó không ngừng cường hóa ưu thế của bản thân. Di tích Kiếm Tông nằm ở lãnh thổ Lôi Châu, cách U Châu khá xa, dọc đường đi phải xuyên qua rất nhiều châu. Lại nói, trong chín châu của cổ vực Nam Hoa thì Lôi Châu có hoàn cảnh ác liệt nhất, đó là nơi cao thủ tề tụ, tông môn mọc san sát như rừng, hơn nữa, nghe đồn rằng vị trí di tích Kiếm Tông có hơi đặc biệt. Tốt nhất là có thể tu luyện Thương Long Cửu Biến đến biến thứ ba, được vậy, dù kiếm pháp không tiến bộ vẫn có thể đối mặt với kẻ địch cảnh giới Âm Dương một cách nhẹ nhàng hơn. Đến di tích Kiếm Tông, cơ hội đạt được một ít kỳ ngộ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Thương Long Cửu Biến cũng phân làm tiểu thành, đại thành và viên mãn. Nếu tu luyện đến biến thứ ba thì xem như cảnh giới tiểu thành, với thần quyết luyện thể thượng cổ bực này thì đạt đến tiểu thành đã xem như khủng bố lắm rồi. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng thấy không dễ dàng, trước mắt hắn chỉ mới tu đến biến thứ nhất, máu Thương Long trong tay cũng không dám tùy tiện luyện hóa, e ngại lãng phí. “Tiến từng bước một thôi!” Lâm Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt hắn cũng không có vẻ gì là sốt ruột. Uy lực của Thương Long Cửu Biến rất đáng sợ, một một bước lên trời là chuyện không thể nào. Soạt! Lâm Nhất ném trái cây còn đang ăn dở đi, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía để phân biệt phương hướng, rồi xoay người nhảy lên ngựa, vỗ vào cổ Tiểu Hồng. Ngựa Huyết Long lập tức rú lên một tiếng, rồi lại hóa thành một tia chớp đỏ, phi như bay trong rừng rậm. Trước đó, sau khi rời khỏi biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã dự đoán được lầu Huyết Vũ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ với hắn. Cho nên chỗ mà hắn lui đến thường là rừng sâu núi thẳm, yêu thú thành đàn. Dọc đường đi cũng không mấy yên ổn, nhưng sẽ giảm bớt nguy cơ bại lộ hành tung. Giao đấu với yêu thú cũng xem như một loại tu luyện, hắn còn chưa tự đại đến mức lười biếng. XÍU...UU!! Sau khi Lâm Nhất rời đi một lúc lâu, trong rừng rậm tăm tối, dưới một tán cây ẩm ướt có một ông lão lẳng lặng bước ra. Toàn thân ông lão này tỏa ra hơi thở u ám, khiến cho người ta có cảm giác rét lạnh, cứ như có vô số oan hồn đang vờn quanh ông ta. Hiển nhiên, ông lão này chính là trưởng lão khách khanh của lầu Huyết Vũ, U Vân lão quỷ. Bản thân U Vân lão quỷ là tà tu, là một cao thủ về quỷ đạo nổi danh hung ác trong địa phận U Châu. Nghe đồn lúc về già, ông ta đã đắc tội một nhân vật lợi hại, vì mạng sống nên mới gia nhập lầu Huyết Vũ và trở thành khách khanh cho đến ngày hôm nay. Ân oán giữa Lâm Nhất và ông ta tính ra cũng đã khá lâu. Lúc trước, bên ngoài hồ Tử Vân, đồ đệ yêu quý của ông ta đã chết trong tay Lâm Nhất, nếu không vì lẽ đó thì Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ cùng sẽ không nổi sát tâm với Lâm Nhất. Trong mắt lão quỷ này thì Lâm Nhất vốn không đáng để ông ta phải đích thân ra tay. Nhưng sau khi biết được tên nhóc này đã giết chết ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương, lầu Huyết Vũ đã lệnh cho ông ta đuổi giết hắn. U Vân lão quỷ do dự chốc lát rồi tiếp nhận nhiệm vụ này.