“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2164
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tia chớp còn chưa hoàn toàn đánh xuống, trong không khí đã vang lên những tiếng nổ vang, những gốc cổ thụ chọc trời ầm ầm nổ tung. Mặt đất dao động, những vết nứt xuất hiện, điện quang kinh khủng cho thấy uy lực đáng sợ của nó. Nét mặt Lâm Nhất rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối hắn đều không thả lỏng cảnh giác, Lôi Điện Man Ngưu kia vẫn luôn bị hắn chú ý. Hắn xoay người, một luồng kiếm thế bùng nổ trên người. Dưới kiếm thế mạnh mẽ này, tia chớp với tốc độ đáng sợ kia dừng lại giữa không trung một cách kỳ lạ, giống như giãy giụa khó khăn trong vũng bùn. Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, lại đánh ra một quyền. Ầm! Quyền mang đánh nổ điện quang, sau đó tiếp tục lao tới, đánh lên người Lôi Điện Man Ngưu. Lôi Điện Man Ngưu với thân thể to lớn lập tức lăn xa trong rừng, cuốn lên cát bụi đầy trời. “Thất Sát Quyền, oán trời bất công!” Dù gì Lôi Điện Man Ngưu này cũng có tu vi Dương Huyền viên mãn, năng lực phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, e rằng quyền mang bình thường rất khó làm nó bị thương. Lâm Nhất không muốn lãng phí quá nhiều thời, lập tức sử dụng Thất Sát Quyền. Giết! Giết! Giết!Lâm Nhất đứng trên không trung đánh tới một quyền, quyền mang chứa đựng tử quang sáng rực mang theo sát khí lạnh lẽo. Quyền kiếm của hắn đã hợp nhất từ lâu, quyền mang đánh ra thế này không cần cố ý ngưng tụ cũng mang theo phong mang ác liệt của kiếm ý Tiên Thiên. Quyền mang dễ dàng xuyên qua điện quang như lửa trên người Lôi Điện Man Ngưu, đánh lên thân thể nó, kiếm ý mạnh mẽ khiến quyền mang xuyên thẳng vào trong, đánh nát lục phủ ngũ tạng của con man ngưu này. Lôi Điện Man Ngưu lập tức tắt thở. Mấy người phía sau đều ngây người, kinh ngạc không nói nên lời. “Mạnh quá”. “Chỉ một quyền đã đánh chết Lôi Điện Man Ngưu rồi”. “Trông người này cũng chỉ lớn hơn Vân tiểu thư vài tuổi, sao có thể mạnh thế”. Cả đám hộ vệ trợn mắt há mồm, trong mắt bọn họ, những thiên tài xuất chúng ở cổ vực Nam Hoa chẳng khác nào truyền thuyết cả. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, không cần nói cũng có thể hiểu được cảm giác rung động trong nội tâm bọn họ. Bụp! Đầu của Lôi Điện Man Ngưu nổ tung, một viên yêu đan bay ra. Lâm Nhất giơ tay cầm lấy nó, con Lôi Điện Man Ngưu này chỉ là yêu thú cấp tinh anh, hoàn toàn không thể sánh bằng yêu thú cấp bá chủ. Chất lượng yêu đan kém hơn một chút, nhưng năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong lại rất thuần tuý. Miễn cưỡng sử dụng, có tốt hơn là không có. “Công tử, ta tên Lãnh Hương Vân, không biết xưng hô với huynh thế nào”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tia chớp còn chưa hoàn toàn đánh xuống, trong không khí đã vang lên những tiếng nổ vang, những gốc cổ thụ chọc trời ầm ầm nổ tung. Mặt đất dao động, những vết nứt xuất hiện, điện quang kinh khủng cho thấy uy lực đáng sợ của nó. Nét mặt Lâm Nhất rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối hắn đều không thả lỏng cảnh giác, Lôi Điện Man Ngưu kia vẫn luôn bị hắn chú ý. Hắn xoay người, một luồng kiếm thế bùng nổ trên người. Dưới kiếm thế mạnh mẽ này, tia chớp với tốc độ đáng sợ kia dừng lại giữa không trung một cách kỳ lạ, giống như giãy giụa khó khăn trong vũng bùn. Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, lại đánh ra một quyền. Ầm! Quyền mang đánh nổ điện quang, sau đó tiếp tục lao tới, đánh lên người Lôi Điện Man Ngưu. Lôi Điện Man Ngưu với thân thể to lớn lập tức lăn xa trong rừng, cuốn lên cát bụi đầy trời. “Thất Sát Quyền, oán trời bất công!” Dù gì Lôi Điện Man Ngưu này cũng có tu vi Dương Huyền viên mãn, năng lực phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, e rằng quyền mang bình thường rất khó làm nó bị thương. Lâm Nhất không muốn lãng phí quá nhiều thời, lập tức sử dụng Thất Sát Quyền. Giết! Giết! Giết!Lâm Nhất đứng trên không trung đánh tới một quyền, quyền mang chứa đựng tử quang sáng rực mang theo sát khí lạnh lẽo. Quyền kiếm của hắn đã hợp nhất từ lâu, quyền mang đánh ra thế này không cần cố ý ngưng tụ cũng mang theo phong mang ác liệt của kiếm ý Tiên Thiên. Quyền mang dễ dàng xuyên qua điện quang như lửa trên người Lôi Điện Man Ngưu, đánh lên thân thể nó, kiếm ý mạnh mẽ khiến quyền mang xuyên thẳng vào trong, đánh nát lục phủ ngũ tạng của con man ngưu này. Lôi Điện Man Ngưu lập tức tắt thở. Mấy người phía sau đều ngây người, kinh ngạc không nói nên lời. “Mạnh quá”. “Chỉ một quyền đã đánh chết Lôi Điện Man Ngưu rồi”. “Trông người này cũng chỉ lớn hơn Vân tiểu thư vài tuổi, sao có thể mạnh thế”. Cả đám hộ vệ trợn mắt há mồm, trong mắt bọn họ, những thiên tài xuất chúng ở cổ vực Nam Hoa chẳng khác nào truyền thuyết cả. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, không cần nói cũng có thể hiểu được cảm giác rung động trong nội tâm bọn họ. Bụp! Đầu của Lôi Điện Man Ngưu nổ tung, một viên yêu đan bay ra. Lâm Nhất giơ tay cầm lấy nó, con Lôi Điện Man Ngưu này chỉ là yêu thú cấp tinh anh, hoàn toàn không thể sánh bằng yêu thú cấp bá chủ. Chất lượng yêu đan kém hơn một chút, nhưng năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong lại rất thuần tuý. Miễn cưỡng sử dụng, có tốt hơn là không có. “Công tử, ta tên Lãnh Hương Vân, không biết xưng hô với huynh thế nào”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tia chớp còn chưa hoàn toàn đánh xuống, trong không khí đã vang lên những tiếng nổ vang, những gốc cổ thụ chọc trời ầm ầm nổ tung. Mặt đất dao động, những vết nứt xuất hiện, điện quang kinh khủng cho thấy uy lực đáng sợ của nó. Nét mặt Lâm Nhất rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối hắn đều không thả lỏng cảnh giác, Lôi Điện Man Ngưu kia vẫn luôn bị hắn chú ý. Hắn xoay người, một luồng kiếm thế bùng nổ trên người. Dưới kiếm thế mạnh mẽ này, tia chớp với tốc độ đáng sợ kia dừng lại giữa không trung một cách kỳ lạ, giống như giãy giụa khó khăn trong vũng bùn. Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, lại đánh ra một quyền. Ầm! Quyền mang đánh nổ điện quang, sau đó tiếp tục lao tới, đánh lên người Lôi Điện Man Ngưu. Lôi Điện Man Ngưu với thân thể to lớn lập tức lăn xa trong rừng, cuốn lên cát bụi đầy trời. “Thất Sát Quyền, oán trời bất công!” Dù gì Lôi Điện Man Ngưu này cũng có tu vi Dương Huyền viên mãn, năng lực phòng ngự lại vô cùng mạnh mẽ, e rằng quyền mang bình thường rất khó làm nó bị thương. Lâm Nhất không muốn lãng phí quá nhiều thời, lập tức sử dụng Thất Sát Quyền. Giết! Giết! Giết!Lâm Nhất đứng trên không trung đánh tới một quyền, quyền mang chứa đựng tử quang sáng rực mang theo sát khí lạnh lẽo. Quyền kiếm của hắn đã hợp nhất từ lâu, quyền mang đánh ra thế này không cần cố ý ngưng tụ cũng mang theo phong mang ác liệt của kiếm ý Tiên Thiên. Quyền mang dễ dàng xuyên qua điện quang như lửa trên người Lôi Điện Man Ngưu, đánh lên thân thể nó, kiếm ý mạnh mẽ khiến quyền mang xuyên thẳng vào trong, đánh nát lục phủ ngũ tạng của con man ngưu này. Lôi Điện Man Ngưu lập tức tắt thở. Mấy người phía sau đều ngây người, kinh ngạc không nói nên lời. “Mạnh quá”. “Chỉ một quyền đã đánh chết Lôi Điện Man Ngưu rồi”. “Trông người này cũng chỉ lớn hơn Vân tiểu thư vài tuổi, sao có thể mạnh thế”. Cả đám hộ vệ trợn mắt há mồm, trong mắt bọn họ, những thiên tài xuất chúng ở cổ vực Nam Hoa chẳng khác nào truyền thuyết cả. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, không cần nói cũng có thể hiểu được cảm giác rung động trong nội tâm bọn họ. Bụp! Đầu của Lôi Điện Man Ngưu nổ tung, một viên yêu đan bay ra. Lâm Nhất giơ tay cầm lấy nó, con Lôi Điện Man Ngưu này chỉ là yêu thú cấp tinh anh, hoàn toàn không thể sánh bằng yêu thú cấp bá chủ. Chất lượng yêu đan kém hơn một chút, nhưng năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong lại rất thuần tuý. Miễn cưỡng sử dụng, có tốt hơn là không có. “Công tử, ta tên Lãnh Hương Vân, không biết xưng hô với huynh thế nào”.