“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2168

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc tám võ giả Dương Huyền đại thành sắp đáp xuống, Lâm Nhất vỗ nhẹ một cái lên ghế. Sau đó, cả người và ghế lập tức di chuyển, vừa khéo tránh thoát tất cả sát chiêu của tám người này.  Trong mắt tám người lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng Lâm Nhất có thể tránh thoát một cách dễ dàng như thế.  Nhưng bọn họ vẫn phản ứng rất nhanh, gần như không chút do dự hừ lạnh một tiếng, lại cùng lúc tấn công.  Lâm Nhất hờ hững nâng tay lên!  Ong!  Hộp đựng kiếm đang đứng thẳng phía trước lập tức bị hắn hút vào tay, không đợi tám người đến gần, hắn vỗ nhẹ một cái lên hộp đựng kiếm.  Oanh!  Hộp đựng kiếm nặng nề kia lập tức lao về phía trước như một ngọn núi lớn nguy nga.  Phụt!  Tám người bị đánh bay, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.  Vù vù!  Hộp đựng kiếm không ngừng xoay tròn, tám người thoáng chốc bị va chạm mấy lần. Mỗi một lần đều có tiếng xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng.  Phịch!  Một lát sau, tám người đều quỳ dưới đất, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không thể đứng dậy.  Trong điện lập tức vang lên tiếng hô sợ hãi, ai cũng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt ngạc nhiên.  Ầm!  Lâm Nhất và ghế cùng bay lên không trung, vừa khéo rơi xuống vị trí ban đầu của hắn, mặt đất ở bốn góc ghế nứt ra thành những khe hở. Hắn đưa tay đón lấy hộp đựng kiếm, đặt kiếm đứng thẳng trước người. Hắn nhìn về phía người trung niên áo tím, thản nhiên nói: “Tại hạ không có ác ý, đi qua nơi này nên tiện tay cứu Vân tiểu thư, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ chân mà thôi. Các hạ vẫn nên giải thích cho rõ ràng thì hơn”.  Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nếu không phải tám người đang quỳ dưới đất vẫn đang rất đau đớn, thì mọi người đều nghi ngờ, không biết Lâm Nhất có từng di chuyển hay không.Nét mặt của người trung niên áo tím liên tục thay đổi, có vẻ khá khó coi. Một lúc lâu sau đó, ông ta mới nói: “Hiểu lầm rồi, tại hạ tên Cố Phi, trước mắt ba vị bảo chủ đều đi ra ngoài, nơi này tạm thời do ta quản lý. Ra tay với các hạ thật sự cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Hai tháng trước, Phong Vô Hận đứng trong một trăm vị trí đầu trên bảng Tà Tu xuất hiện ở quận Kỳ Liêm, rất nhiều thế lực thua trong tay ông ta, người này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì tinh thông thuật dưỡng sinh nên trông chẳng khác gì thiếu niên, cho nên…”  “Cho nên thấy ta không thể nói tên tông môn, cũng không phải thiên tài trên bảng Long Vân, ông bèn ra tay với ta?”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc tám võ giả Dương Huyền đại thành sắp đáp xuống, Lâm Nhất vỗ nhẹ một cái lên ghế. Sau đó, cả người và ghế lập tức di chuyển, vừa khéo tránh thoát tất cả sát chiêu của tám người này.  Trong mắt tám người lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng Lâm Nhất có thể tránh thoát một cách dễ dàng như thế.  Nhưng bọn họ vẫn phản ứng rất nhanh, gần như không chút do dự hừ lạnh một tiếng, lại cùng lúc tấn công.  Lâm Nhất hờ hững nâng tay lên!  Ong!  Hộp đựng kiếm đang đứng thẳng phía trước lập tức bị hắn hút vào tay, không đợi tám người đến gần, hắn vỗ nhẹ một cái lên hộp đựng kiếm.  Oanh!  Hộp đựng kiếm nặng nề kia lập tức lao về phía trước như một ngọn núi lớn nguy nga.  Phụt!  Tám người bị đánh bay, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.  Vù vù!  Hộp đựng kiếm không ngừng xoay tròn, tám người thoáng chốc bị va chạm mấy lần. Mỗi một lần đều có tiếng xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng.  Phịch!  Một lát sau, tám người đều quỳ dưới đất, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không thể đứng dậy.  Trong điện lập tức vang lên tiếng hô sợ hãi, ai cũng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt ngạc nhiên.  Ầm!  Lâm Nhất và ghế cùng bay lên không trung, vừa khéo rơi xuống vị trí ban đầu của hắn, mặt đất ở bốn góc ghế nứt ra thành những khe hở. Hắn đưa tay đón lấy hộp đựng kiếm, đặt kiếm đứng thẳng trước người. Hắn nhìn về phía người trung niên áo tím, thản nhiên nói: “Tại hạ không có ác ý, đi qua nơi này nên tiện tay cứu Vân tiểu thư, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ chân mà thôi. Các hạ vẫn nên giải thích cho rõ ràng thì hơn”.  Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nếu không phải tám người đang quỳ dưới đất vẫn đang rất đau đớn, thì mọi người đều nghi ngờ, không biết Lâm Nhất có từng di chuyển hay không.Nét mặt của người trung niên áo tím liên tục thay đổi, có vẻ khá khó coi. Một lúc lâu sau đó, ông ta mới nói: “Hiểu lầm rồi, tại hạ tên Cố Phi, trước mắt ba vị bảo chủ đều đi ra ngoài, nơi này tạm thời do ta quản lý. Ra tay với các hạ thật sự cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Hai tháng trước, Phong Vô Hận đứng trong một trăm vị trí đầu trên bảng Tà Tu xuất hiện ở quận Kỳ Liêm, rất nhiều thế lực thua trong tay ông ta, người này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì tinh thông thuật dưỡng sinh nên trông chẳng khác gì thiếu niên, cho nên…”  “Cho nên thấy ta không thể nói tên tông môn, cũng không phải thiên tài trên bảng Long Vân, ông bèn ra tay với ta?”

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lúc tám võ giả Dương Huyền đại thành sắp đáp xuống, Lâm Nhất vỗ nhẹ một cái lên ghế. Sau đó, cả người và ghế lập tức di chuyển, vừa khéo tránh thoát tất cả sát chiêu của tám người này.  Trong mắt tám người lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng Lâm Nhất có thể tránh thoát một cách dễ dàng như thế.  Nhưng bọn họ vẫn phản ứng rất nhanh, gần như không chút do dự hừ lạnh một tiếng, lại cùng lúc tấn công.  Lâm Nhất hờ hững nâng tay lên!  Ong!  Hộp đựng kiếm đang đứng thẳng phía trước lập tức bị hắn hút vào tay, không đợi tám người đến gần, hắn vỗ nhẹ một cái lên hộp đựng kiếm.  Oanh!  Hộp đựng kiếm nặng nề kia lập tức lao về phía trước như một ngọn núi lớn nguy nga.  Phụt!  Tám người bị đánh bay, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.  Vù vù!  Hộp đựng kiếm không ngừng xoay tròn, tám người thoáng chốc bị va chạm mấy lần. Mỗi một lần đều có tiếng xương gãy vang lên vô cùng rõ ràng.  Phịch!  Một lát sau, tám người đều quỳ dưới đất, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, không thể đứng dậy.  Trong điện lập tức vang lên tiếng hô sợ hãi, ai cũng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt ngạc nhiên.  Ầm!  Lâm Nhất và ghế cùng bay lên không trung, vừa khéo rơi xuống vị trí ban đầu của hắn, mặt đất ở bốn góc ghế nứt ra thành những khe hở. Hắn đưa tay đón lấy hộp đựng kiếm, đặt kiếm đứng thẳng trước người. Hắn nhìn về phía người trung niên áo tím, thản nhiên nói: “Tại hạ không có ác ý, đi qua nơi này nên tiện tay cứu Vân tiểu thư, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ chân mà thôi. Các hạ vẫn nên giải thích cho rõ ràng thì hơn”.  Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nếu không phải tám người đang quỳ dưới đất vẫn đang rất đau đớn, thì mọi người đều nghi ngờ, không biết Lâm Nhất có từng di chuyển hay không.Nét mặt của người trung niên áo tím liên tục thay đổi, có vẻ khá khó coi. Một lúc lâu sau đó, ông ta mới nói: “Hiểu lầm rồi, tại hạ tên Cố Phi, trước mắt ba vị bảo chủ đều đi ra ngoài, nơi này tạm thời do ta quản lý. Ra tay với các hạ thật sự cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Hai tháng trước, Phong Vô Hận đứng trong một trăm vị trí đầu trên bảng Tà Tu xuất hiện ở quận Kỳ Liêm, rất nhiều thế lực thua trong tay ông ta, người này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì tinh thông thuật dưỡng sinh nên trông chẳng khác gì thiếu niên, cho nên…”  “Cho nên thấy ta không thể nói tên tông môn, cũng không phải thiên tài trên bảng Long Vân, ông bèn ra tay với ta?”

Chương 2168