“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2180
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có quá nhiều nhân tố không xác định tồn tại. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Lâm Nhất đã có quyết định. “Cho cô!” Lâm Nhất vỗ nhẹ túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái khăn mặt và đưa đến. Lãnh Hương Vân còn đang sững sờ, thấy vậy lập tức lộ vẻ vui mừng, cầm lấy lau trán và nói: “Cảm ơn Lâm đại ca, vừa nãy may mắn có Lâm đại ca nhắc nhở, nếu không thì e là đến giờ vẫn không có chút manh mối nào”. Lâm Nhất không tiếp lời, mà nói: “Cô không thấy rằng từ sau khi đến sơn cốc này, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc ở ngoài à?” “Có à?” Lãnh Hương Vân cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, nàng ta mừng rỡ nói: “Gió, chính là gió, chắc chắn là gió. Lâm đại ca, cám ơn huynh!” “Gió!” Nha đầu reo lên khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này. Trong bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo có rất nhiều người hiểu biết về linh văn, bọn họ ngẩn ra vài giây rồi cười ầm lên. “Buồn cười, linh trận ở đây có liên quan gì đến gió?” “Chẳng lẽ gió ở đây che mắt được chúng ta à?” “Đúng vậy, tuy gió ở đây có hơi yếu, nhưng chỗ này là sơn cốc, gió không thổi vào được cũng là chuyện bình thường thôi”. Những âm thanh châm chọc và khiêu khích liên tục vang lên khiến sắc mặt Hương Vân đỏ bừng, luống cuống không biết phải làm sao. Khi nàng ta quay đầu nhìn Lâm Nhất thì thấy hắn khẽ gật đầu, phút chốc, nàng ta như được tiếp thêm dũng khí, liền nói: “Linh trận ở đây là một dạng mê trận, có nghĩa là cảnh tượng mà chúng ta thấy không phải cảnh tượng thực sự của sơn cốc này. Nếu nói có điều gì kỳ quái thì ngoại trừ gió, không còn gì khác cả. Nếu ta đoán không lầm thì mắt trận trong sơn cốc chính là phong nhãn”. Phong nhãn chính là nơi gió nổi lên. Tuy nhiên, gió vô hình và thất thường, nên phong nhãn cũng vô định. Tuy nhiên, đối với võ giả cảnh giới Âm Dương thì việc xác định phong nhãn của một sơn cốc không phải chuyện khó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mọi người phải tin nàng ta. “Nha đầu này nói không sai!” Trong khi mọi người còn đang hoang mang thì Phó đại sư bên cạnh Huyết Lang đột nhiên nói. Ánh mắt ông ta lóe lên tia sắc bén, đồng thời cũng lộ rõ sự kinh ngạc. Sao nha đầu này có thể đoán ra được chứ? Lại là tên tiểu tử kia sao? Phó đại sư cau mày nhìn Lâm Nhất, vốn dĩ ông ta không quá để tâm đến hắn, nhưng hiện tại, thiếu niên này đã có vài phần trọng lượng trong mắt ông ta. Lãnh Hương Vân chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, hiển nhiên, lời của nàng ta khó có thể khiến mọi người tin phục. Nhưng sau khi Phó đại sư lên tiếng thì không còn ai dám nghi ngờ nữa. Huyết Lang và Lãnh bảo chủ liếc nhìn nhau, kế đó cả hai nhanh chóng nhắm mắt lại, một luồng khí tức kinh khủng từ trên người bọn họ được phóng thích ra ngoài.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có quá nhiều nhân tố không xác định tồn tại. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Lâm Nhất đã có quyết định. “Cho cô!” Lâm Nhất vỗ nhẹ túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái khăn mặt và đưa đến. Lãnh Hương Vân còn đang sững sờ, thấy vậy lập tức lộ vẻ vui mừng, cầm lấy lau trán và nói: “Cảm ơn Lâm đại ca, vừa nãy may mắn có Lâm đại ca nhắc nhở, nếu không thì e là đến giờ vẫn không có chút manh mối nào”. Lâm Nhất không tiếp lời, mà nói: “Cô không thấy rằng từ sau khi đến sơn cốc này, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc ở ngoài à?” “Có à?” Lãnh Hương Vân cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, nàng ta mừng rỡ nói: “Gió, chính là gió, chắc chắn là gió. Lâm đại ca, cám ơn huynh!” “Gió!” Nha đầu reo lên khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này. Trong bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo có rất nhiều người hiểu biết về linh văn, bọn họ ngẩn ra vài giây rồi cười ầm lên. “Buồn cười, linh trận ở đây có liên quan gì đến gió?” “Chẳng lẽ gió ở đây che mắt được chúng ta à?” “Đúng vậy, tuy gió ở đây có hơi yếu, nhưng chỗ này là sơn cốc, gió không thổi vào được cũng là chuyện bình thường thôi”. Những âm thanh châm chọc và khiêu khích liên tục vang lên khiến sắc mặt Hương Vân đỏ bừng, luống cuống không biết phải làm sao. Khi nàng ta quay đầu nhìn Lâm Nhất thì thấy hắn khẽ gật đầu, phút chốc, nàng ta như được tiếp thêm dũng khí, liền nói: “Linh trận ở đây là một dạng mê trận, có nghĩa là cảnh tượng mà chúng ta thấy không phải cảnh tượng thực sự của sơn cốc này. Nếu nói có điều gì kỳ quái thì ngoại trừ gió, không còn gì khác cả. Nếu ta đoán không lầm thì mắt trận trong sơn cốc chính là phong nhãn”. Phong nhãn chính là nơi gió nổi lên. Tuy nhiên, gió vô hình và thất thường, nên phong nhãn cũng vô định. Tuy nhiên, đối với võ giả cảnh giới Âm Dương thì việc xác định phong nhãn của một sơn cốc không phải chuyện khó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mọi người phải tin nàng ta. “Nha đầu này nói không sai!” Trong khi mọi người còn đang hoang mang thì Phó đại sư bên cạnh Huyết Lang đột nhiên nói. Ánh mắt ông ta lóe lên tia sắc bén, đồng thời cũng lộ rõ sự kinh ngạc. Sao nha đầu này có thể đoán ra được chứ? Lại là tên tiểu tử kia sao? Phó đại sư cau mày nhìn Lâm Nhất, vốn dĩ ông ta không quá để tâm đến hắn, nhưng hiện tại, thiếu niên này đã có vài phần trọng lượng trong mắt ông ta. Lãnh Hương Vân chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, hiển nhiên, lời của nàng ta khó có thể khiến mọi người tin phục. Nhưng sau khi Phó đại sư lên tiếng thì không còn ai dám nghi ngờ nữa. Huyết Lang và Lãnh bảo chủ liếc nhìn nhau, kế đó cả hai nhanh chóng nhắm mắt lại, một luồng khí tức kinh khủng từ trên người bọn họ được phóng thích ra ngoài.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có quá nhiều nhân tố không xác định tồn tại. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Lâm Nhất đã có quyết định. “Cho cô!” Lâm Nhất vỗ nhẹ túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái khăn mặt và đưa đến. Lãnh Hương Vân còn đang sững sờ, thấy vậy lập tức lộ vẻ vui mừng, cầm lấy lau trán và nói: “Cảm ơn Lâm đại ca, vừa nãy may mắn có Lâm đại ca nhắc nhở, nếu không thì e là đến giờ vẫn không có chút manh mối nào”. Lâm Nhất không tiếp lời, mà nói: “Cô không thấy rằng từ sau khi đến sơn cốc này, mồ hôi đổ nhiều hơn so với lúc ở ngoài à?” “Có à?” Lãnh Hương Vân cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, nàng ta mừng rỡ nói: “Gió, chính là gió, chắc chắn là gió. Lâm đại ca, cám ơn huynh!” “Gió!” Nha đầu reo lên khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này. Trong bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo có rất nhiều người hiểu biết về linh văn, bọn họ ngẩn ra vài giây rồi cười ầm lên. “Buồn cười, linh trận ở đây có liên quan gì đến gió?” “Chẳng lẽ gió ở đây che mắt được chúng ta à?” “Đúng vậy, tuy gió ở đây có hơi yếu, nhưng chỗ này là sơn cốc, gió không thổi vào được cũng là chuyện bình thường thôi”. Những âm thanh châm chọc và khiêu khích liên tục vang lên khiến sắc mặt Hương Vân đỏ bừng, luống cuống không biết phải làm sao. Khi nàng ta quay đầu nhìn Lâm Nhất thì thấy hắn khẽ gật đầu, phút chốc, nàng ta như được tiếp thêm dũng khí, liền nói: “Linh trận ở đây là một dạng mê trận, có nghĩa là cảnh tượng mà chúng ta thấy không phải cảnh tượng thực sự của sơn cốc này. Nếu nói có điều gì kỳ quái thì ngoại trừ gió, không còn gì khác cả. Nếu ta đoán không lầm thì mắt trận trong sơn cốc chính là phong nhãn”. Phong nhãn chính là nơi gió nổi lên. Tuy nhiên, gió vô hình và thất thường, nên phong nhãn cũng vô định. Tuy nhiên, đối với võ giả cảnh giới Âm Dương thì việc xác định phong nhãn của một sơn cốc không phải chuyện khó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mọi người phải tin nàng ta. “Nha đầu này nói không sai!” Trong khi mọi người còn đang hoang mang thì Phó đại sư bên cạnh Huyết Lang đột nhiên nói. Ánh mắt ông ta lóe lên tia sắc bén, đồng thời cũng lộ rõ sự kinh ngạc. Sao nha đầu này có thể đoán ra được chứ? Lại là tên tiểu tử kia sao? Phó đại sư cau mày nhìn Lâm Nhất, vốn dĩ ông ta không quá để tâm đến hắn, nhưng hiện tại, thiếu niên này đã có vài phần trọng lượng trong mắt ông ta. Lãnh Hương Vân chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, hiển nhiên, lời của nàng ta khó có thể khiến mọi người tin phục. Nhưng sau khi Phó đại sư lên tiếng thì không còn ai dám nghi ngờ nữa. Huyết Lang và Lãnh bảo chủ liếc nhìn nhau, kế đó cả hai nhanh chóng nhắm mắt lại, một luồng khí tức kinh khủng từ trên người bọn họ được phóng thích ra ngoài.