“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2186

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ông làm gì vậy!”  Ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Lang lập tức nhìn thẳng vào Lãnh bảo chủ, hắn ta lạnh giọng quát.  Lãnh bảo chủ rõ ràng hơi luống cuống, ngơ ngác đáp: “Ta không biết, ta chỉ chạm nhẹ vào thôi...”  “Ngu xuẩn, ông muốn hại chết chúng ta hay sao!”  Huyết Lang nổi giận mắng một câu.  Ầm!  Trong cơn chấn động kịch liệt, các thành viên bang Huyết Lang đẩy toang cánh cửa đá, vội vàng hô hoán: “Bang chủ, mau vào thôi!”  Mọi người không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nối đuôi vào chạy vào trong.  Lâm Nhất bình tĩnh đi sau cùng.  Khi chuẩn bị đi vào, hắn nhìn về phía bức tượng đá mà Lãnh bảo chủ chạm vào trước đó bằng ánh mắt khó hiểu.  Hắn không nghĩ nhiều, đưa tay tung một chưởng vào đầu hổ.  Kết quả không có gì khác thường xảy ra, hai bức tượng đá này thoạt nhìn chỉ là tượng bình thường, không có bí mật nào khác.  “Lạ thật”.  Lâm Nhất suy tư, chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ vô ý chạm vào thôi ư?  Nghĩ vậy, Lâm Nhất không cam lòng lắm, lại tung một chưởng vào bức tượng mãnh hổ bên phải, nhưng vẫn không có gì.  Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh như băng bắn tới từ trong hang động, là Phó đại sư do Huyết Lang mời đến. Sau khi vào hang động, ông ta thấy Lâm Nhất không vào thì lập tức chú ý.  “Lão già này...”  Lâm Nhất khẽ phất tay áo, nhanh chóng đi vào trong hang động.  Có lẽ thật sự không có bí mật gì đâu ha?  Sau khi vào hang động, Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, chỉ âm thầm để ý.  Chẳng qua nghi vấn về Lãnh bảo chủ không thể loại bỏ trong một thời gian ngắn, người này có gì đó kì lạ.  Mọi người vào hang động, thận trọng đi về phía trước, những người am hiểu linh trận của hai phe thì dẫn đầu, cẩn thận lần mò ở phía trước.  Mặc dù Lôi Vân Tử chỉ kiêm tu Linh văn, nhưng những cơ quan mà hắn ta để lại trên đường đi cũng đủ khiến người ta ứng phó mệt mỏi.  Vì có thể gặp nguy hiểm mọi lúc mọi nơi nên ông lão áo tím đang canh chừng Lâm Nhất không thể phân tâm chú ý tới Lâm Nhất nữa.  Ông ta dẫn người của bang Huyết Lang đi thẳng về trước, thận trọng phá giải linh trận.  Về phe Tam Ưng Bảo, họ chỉ có thể dựa vào Lãnh Hương Vân. Tuy nha đầu này chỉ là Huyền sư nhị phẩm, nhưng nàng ta thông minh lanh lợi, trên đường đi học hỏi rất nhanh, mỗi khi có điều gì không hiểu thì ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lâm Nhất.   Lâm Nhất không thành thạo trận pháp lắm, nhưng lúc ở thư viện Thiên Phủ cũng coi như là đã mở mang tầm mắt, đặc biệt là sau khi trải qua khoá huấn luyện địa ngục của Mặc Linh. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ông làm gì vậy!”  Ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Lang lập tức nhìn thẳng vào Lãnh bảo chủ, hắn ta lạnh giọng quát.  Lãnh bảo chủ rõ ràng hơi luống cuống, ngơ ngác đáp: “Ta không biết, ta chỉ chạm nhẹ vào thôi...”  “Ngu xuẩn, ông muốn hại chết chúng ta hay sao!”  Huyết Lang nổi giận mắng một câu.  Ầm!  Trong cơn chấn động kịch liệt, các thành viên bang Huyết Lang đẩy toang cánh cửa đá, vội vàng hô hoán: “Bang chủ, mau vào thôi!”  Mọi người không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nối đuôi vào chạy vào trong.  Lâm Nhất bình tĩnh đi sau cùng.  Khi chuẩn bị đi vào, hắn nhìn về phía bức tượng đá mà Lãnh bảo chủ chạm vào trước đó bằng ánh mắt khó hiểu.  Hắn không nghĩ nhiều, đưa tay tung một chưởng vào đầu hổ.  Kết quả không có gì khác thường xảy ra, hai bức tượng đá này thoạt nhìn chỉ là tượng bình thường, không có bí mật nào khác.  “Lạ thật”.  Lâm Nhất suy tư, chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ vô ý chạm vào thôi ư?  Nghĩ vậy, Lâm Nhất không cam lòng lắm, lại tung một chưởng vào bức tượng mãnh hổ bên phải, nhưng vẫn không có gì.  Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh như băng bắn tới từ trong hang động, là Phó đại sư do Huyết Lang mời đến. Sau khi vào hang động, ông ta thấy Lâm Nhất không vào thì lập tức chú ý.  “Lão già này...”  Lâm Nhất khẽ phất tay áo, nhanh chóng đi vào trong hang động.  Có lẽ thật sự không có bí mật gì đâu ha?  Sau khi vào hang động, Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, chỉ âm thầm để ý.  Chẳng qua nghi vấn về Lãnh bảo chủ không thể loại bỏ trong một thời gian ngắn, người này có gì đó kì lạ.  Mọi người vào hang động, thận trọng đi về phía trước, những người am hiểu linh trận của hai phe thì dẫn đầu, cẩn thận lần mò ở phía trước.  Mặc dù Lôi Vân Tử chỉ kiêm tu Linh văn, nhưng những cơ quan mà hắn ta để lại trên đường đi cũng đủ khiến người ta ứng phó mệt mỏi.  Vì có thể gặp nguy hiểm mọi lúc mọi nơi nên ông lão áo tím đang canh chừng Lâm Nhất không thể phân tâm chú ý tới Lâm Nhất nữa.  Ông ta dẫn người của bang Huyết Lang đi thẳng về trước, thận trọng phá giải linh trận.  Về phe Tam Ưng Bảo, họ chỉ có thể dựa vào Lãnh Hương Vân. Tuy nha đầu này chỉ là Huyền sư nhị phẩm, nhưng nàng ta thông minh lanh lợi, trên đường đi học hỏi rất nhanh, mỗi khi có điều gì không hiểu thì ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lâm Nhất.   Lâm Nhất không thành thạo trận pháp lắm, nhưng lúc ở thư viện Thiên Phủ cũng coi như là đã mở mang tầm mắt, đặc biệt là sau khi trải qua khoá huấn luyện địa ngục của Mặc Linh. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ông làm gì vậy!”  Ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Lang lập tức nhìn thẳng vào Lãnh bảo chủ, hắn ta lạnh giọng quát.  Lãnh bảo chủ rõ ràng hơi luống cuống, ngơ ngác đáp: “Ta không biết, ta chỉ chạm nhẹ vào thôi...”  “Ngu xuẩn, ông muốn hại chết chúng ta hay sao!”  Huyết Lang nổi giận mắng một câu.  Ầm!  Trong cơn chấn động kịch liệt, các thành viên bang Huyết Lang đẩy toang cánh cửa đá, vội vàng hô hoán: “Bang chủ, mau vào thôi!”  Mọi người không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nối đuôi vào chạy vào trong.  Lâm Nhất bình tĩnh đi sau cùng.  Khi chuẩn bị đi vào, hắn nhìn về phía bức tượng đá mà Lãnh bảo chủ chạm vào trước đó bằng ánh mắt khó hiểu.  Hắn không nghĩ nhiều, đưa tay tung một chưởng vào đầu hổ.  Kết quả không có gì khác thường xảy ra, hai bức tượng đá này thoạt nhìn chỉ là tượng bình thường, không có bí mật nào khác.  “Lạ thật”.  Lâm Nhất suy tư, chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ vô ý chạm vào thôi ư?  Nghĩ vậy, Lâm Nhất không cam lòng lắm, lại tung một chưởng vào bức tượng mãnh hổ bên phải, nhưng vẫn không có gì.  Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh như băng bắn tới từ trong hang động, là Phó đại sư do Huyết Lang mời đến. Sau khi vào hang động, ông ta thấy Lâm Nhất không vào thì lập tức chú ý.  “Lão già này...”  Lâm Nhất khẽ phất tay áo, nhanh chóng đi vào trong hang động.  Có lẽ thật sự không có bí mật gì đâu ha?  Sau khi vào hang động, Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, chỉ âm thầm để ý.  Chẳng qua nghi vấn về Lãnh bảo chủ không thể loại bỏ trong một thời gian ngắn, người này có gì đó kì lạ.  Mọi người vào hang động, thận trọng đi về phía trước, những người am hiểu linh trận của hai phe thì dẫn đầu, cẩn thận lần mò ở phía trước.  Mặc dù Lôi Vân Tử chỉ kiêm tu Linh văn, nhưng những cơ quan mà hắn ta để lại trên đường đi cũng đủ khiến người ta ứng phó mệt mỏi.  Vì có thể gặp nguy hiểm mọi lúc mọi nơi nên ông lão áo tím đang canh chừng Lâm Nhất không thể phân tâm chú ý tới Lâm Nhất nữa.  Ông ta dẫn người của bang Huyết Lang đi thẳng về trước, thận trọng phá giải linh trận.  Về phe Tam Ưng Bảo, họ chỉ có thể dựa vào Lãnh Hương Vân. Tuy nha đầu này chỉ là Huyền sư nhị phẩm, nhưng nàng ta thông minh lanh lợi, trên đường đi học hỏi rất nhanh, mỗi khi có điều gì không hiểu thì ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lâm Nhất.   Lâm Nhất không thành thạo trận pháp lắm, nhưng lúc ở thư viện Thiên Phủ cũng coi như là đã mở mang tầm mắt, đặc biệt là sau khi trải qua khoá huấn luyện địa ngục của Mặc Linh. 

Chương 2186