“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2189

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vù!  Lâm Nhất vốn đang đi chậm tới trước đột nhiên bay lên kéo Lãnh Hương Vân, ngay sau đó có chín sợi dây leo máu lướt ngang qua nha đầu này, lao thẳng về phía Lâm Nhất trên không trung.  “Không đủ năng lực thì đừng cậy mạnh”.   Lâm Nhất nhỏ giọng dặn một câu, lòng bàn tay hiện ra Linh văn vàng rực, đó là Linh văn Phượng Vũ, hồn ấn bản mệnh của hắn.  Bàn tay nhẹ nhàng vung lên giữa không trung, Linh văn Phượng Vũ bay ra khỏi lòng bàn tay rồi bay lượn. Tay Lâm Nhất không hề dừng lại, từng đường Linh văn hiện ra, Linh văn Phượng Vũ kéo chúng tạo thành hình giống phượng hoàng lửa.  Rắc! Rắc! Rắc!  Chín sợi dây leo máu bay tới lập tức bị đánh nát.  Vẫn chưa hết, Lâm Nhất đưa tay ra, hình phượng hoàng lửa hơi thô này chui xuống mặt đất. Tiếng “ầm ầm” lập tức vang lên, những tiếng nổ tung không ngừng vang bên tai, ngay sau đó ánh lửa toả ra bốn phía, linh đồ do Lôi Vân Tử để lại ở đây bị huỷ hoại hoàn toàn, mặt đất trở lại bình thường.  “Lâm đại ca, huynh lại cứu ta nữa rồi”.  Sau khi tiếp đất, Lãnh Hương Vân nghịch ngợm cười nói với Lâm Nhất. Nha đầu này thật chủ quan, không hề biết rằng nếu vừa rồi không có Lâm Nhất ra tay thì nàng ta sẽ chết tại đây, chỉ nghĩ Lâm đại ca lại cứu nàng ta một lần nữa.  Lãnh bảo chủ ở bên cạnh nhìn Lâm Nhất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.  May mà có tiểu tử này, nếu không lần này sẽ tổn thất khá lớn, xem ra quyết định của ông ta trước khi đi hoàn toàn không sai.  “Lại là tiểu tử này!”  Ở bên khác, trong mắt Huyết Lang có tia sáng lạnh xẹt qua, tràn ngập sát ý.   Trong hang động, con đường tìm kiếm kho báu vẫn không quá thuận lợi.  Linh trận mà Lôi Vân Tử để lại nhiều vô số kể, tên ma đầu đã từng tung hoành Nam Vực năm đó chỉ mới học sơ về Linh văn đã khiến người đời sau vô cùng đau đầu.  Đến cả cái bóng của bảo vật còn chưa thấy mà thương vong đã hơn một nửa, cực kì tàn khốc. Cứ một lát lại có một, hai người chết, bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đều không thể tránh được.  Hai canh giờ sau.  Một cánh cửa đá chặn đường mọi người, trước cửa này cũng có hai bức tượng đứng ở hai bên.  Bùm!  Chỉ là trong hoàn cảnh tối tăm, mọi người còn chưa nhìn thấy rõ tượng đá, Lãnh bảo chủ đã đánh một chưởng vào cửa.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vù!  Lâm Nhất vốn đang đi chậm tới trước đột nhiên bay lên kéo Lãnh Hương Vân, ngay sau đó có chín sợi dây leo máu lướt ngang qua nha đầu này, lao thẳng về phía Lâm Nhất trên không trung.  “Không đủ năng lực thì đừng cậy mạnh”.   Lâm Nhất nhỏ giọng dặn một câu, lòng bàn tay hiện ra Linh văn vàng rực, đó là Linh văn Phượng Vũ, hồn ấn bản mệnh của hắn.  Bàn tay nhẹ nhàng vung lên giữa không trung, Linh văn Phượng Vũ bay ra khỏi lòng bàn tay rồi bay lượn. Tay Lâm Nhất không hề dừng lại, từng đường Linh văn hiện ra, Linh văn Phượng Vũ kéo chúng tạo thành hình giống phượng hoàng lửa.  Rắc! Rắc! Rắc!  Chín sợi dây leo máu bay tới lập tức bị đánh nát.  Vẫn chưa hết, Lâm Nhất đưa tay ra, hình phượng hoàng lửa hơi thô này chui xuống mặt đất. Tiếng “ầm ầm” lập tức vang lên, những tiếng nổ tung không ngừng vang bên tai, ngay sau đó ánh lửa toả ra bốn phía, linh đồ do Lôi Vân Tử để lại ở đây bị huỷ hoại hoàn toàn, mặt đất trở lại bình thường.  “Lâm đại ca, huynh lại cứu ta nữa rồi”.  Sau khi tiếp đất, Lãnh Hương Vân nghịch ngợm cười nói với Lâm Nhất. Nha đầu này thật chủ quan, không hề biết rằng nếu vừa rồi không có Lâm Nhất ra tay thì nàng ta sẽ chết tại đây, chỉ nghĩ Lâm đại ca lại cứu nàng ta một lần nữa.  Lãnh bảo chủ ở bên cạnh nhìn Lâm Nhất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.  May mà có tiểu tử này, nếu không lần này sẽ tổn thất khá lớn, xem ra quyết định của ông ta trước khi đi hoàn toàn không sai.  “Lại là tiểu tử này!”  Ở bên khác, trong mắt Huyết Lang có tia sáng lạnh xẹt qua, tràn ngập sát ý.   Trong hang động, con đường tìm kiếm kho báu vẫn không quá thuận lợi.  Linh trận mà Lôi Vân Tử để lại nhiều vô số kể, tên ma đầu đã từng tung hoành Nam Vực năm đó chỉ mới học sơ về Linh văn đã khiến người đời sau vô cùng đau đầu.  Đến cả cái bóng của bảo vật còn chưa thấy mà thương vong đã hơn một nửa, cực kì tàn khốc. Cứ một lát lại có một, hai người chết, bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đều không thể tránh được.  Hai canh giờ sau.  Một cánh cửa đá chặn đường mọi người, trước cửa này cũng có hai bức tượng đứng ở hai bên.  Bùm!  Chỉ là trong hoàn cảnh tối tăm, mọi người còn chưa nhìn thấy rõ tượng đá, Lãnh bảo chủ đã đánh một chưởng vào cửa.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vù!  Lâm Nhất vốn đang đi chậm tới trước đột nhiên bay lên kéo Lãnh Hương Vân, ngay sau đó có chín sợi dây leo máu lướt ngang qua nha đầu này, lao thẳng về phía Lâm Nhất trên không trung.  “Không đủ năng lực thì đừng cậy mạnh”.   Lâm Nhất nhỏ giọng dặn một câu, lòng bàn tay hiện ra Linh văn vàng rực, đó là Linh văn Phượng Vũ, hồn ấn bản mệnh của hắn.  Bàn tay nhẹ nhàng vung lên giữa không trung, Linh văn Phượng Vũ bay ra khỏi lòng bàn tay rồi bay lượn. Tay Lâm Nhất không hề dừng lại, từng đường Linh văn hiện ra, Linh văn Phượng Vũ kéo chúng tạo thành hình giống phượng hoàng lửa.  Rắc! Rắc! Rắc!  Chín sợi dây leo máu bay tới lập tức bị đánh nát.  Vẫn chưa hết, Lâm Nhất đưa tay ra, hình phượng hoàng lửa hơi thô này chui xuống mặt đất. Tiếng “ầm ầm” lập tức vang lên, những tiếng nổ tung không ngừng vang bên tai, ngay sau đó ánh lửa toả ra bốn phía, linh đồ do Lôi Vân Tử để lại ở đây bị huỷ hoại hoàn toàn, mặt đất trở lại bình thường.  “Lâm đại ca, huynh lại cứu ta nữa rồi”.  Sau khi tiếp đất, Lãnh Hương Vân nghịch ngợm cười nói với Lâm Nhất. Nha đầu này thật chủ quan, không hề biết rằng nếu vừa rồi không có Lâm Nhất ra tay thì nàng ta sẽ chết tại đây, chỉ nghĩ Lâm đại ca lại cứu nàng ta một lần nữa.  Lãnh bảo chủ ở bên cạnh nhìn Lâm Nhất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.  May mà có tiểu tử này, nếu không lần này sẽ tổn thất khá lớn, xem ra quyết định của ông ta trước khi đi hoàn toàn không sai.  “Lại là tiểu tử này!”  Ở bên khác, trong mắt Huyết Lang có tia sáng lạnh xẹt qua, tràn ngập sát ý.   Trong hang động, con đường tìm kiếm kho báu vẫn không quá thuận lợi.  Linh trận mà Lôi Vân Tử để lại nhiều vô số kể, tên ma đầu đã từng tung hoành Nam Vực năm đó chỉ mới học sơ về Linh văn đã khiến người đời sau vô cùng đau đầu.  Đến cả cái bóng của bảo vật còn chưa thấy mà thương vong đã hơn một nửa, cực kì tàn khốc. Cứ một lát lại có một, hai người chết, bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đều không thể tránh được.  Hai canh giờ sau.  Một cánh cửa đá chặn đường mọi người, trước cửa này cũng có hai bức tượng đứng ở hai bên.  Bùm!  Chỉ là trong hoàn cảnh tối tăm, mọi người còn chưa nhìn thấy rõ tượng đá, Lãnh bảo chủ đã đánh một chưởng vào cửa.  

Chương 2189