“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2194

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một lúc sau, gã trầm giọng nói: “Quả nhiên là có điều bí ẩn, có lẽ hai pho tượng này có liên quan đến toàn bộ kho báu Lôi Vân, mỗi pho tượng chứ đựng một linh ấn. Linh ấn như ký hiệu đặc biệt để tiến vào một nơi nào đó, nếu không có thì sẽ không thể mở ra”.  Phong Vô Hận nhìn hai pho tượng đá, lạnh lùng nói: “Hai pho tượng đá, nói cách khác là linh ấn có thật có giả. Nếu là thật thì tốt, còn gặp phải giả thì sao đây?”  “E rằng sẽ rất thê thảm, ta đoán đám người phía trước đã nếm trải rồi”.  Cổ đại sư cười nói.  “Ngươi cần bao lâu để phán đoán thật giả?”  “Cho ta hai canh giờ là được”.  Trong mắt Cổ đại sư loé lên vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói.  “Không thể đợi lâu thế được. Ngươi bên trái ta bên phải, cùng nhau ra tay”.  Phong Vô Hận hờ hững nói, sau đó đi về phía tượng đá bên phải.  Sắc mặt Cổ đại sư thoáng cứng đờ, thấy đối phương đã cố chấp như thế, gã băn khoăn một lúc rồi vội nói: “Ngươi bên trái ta bên phải”.   “Sao cũng được”.  Phong Vô Hận nhìn gã, cũng không tranh cãi.  Hai người lần lượt chạm vào hai pho tượng đá, trong nháy mắt có hai đạo linh ấn di chuyển từ trên người rùa đá vào lòng bàn tay bọn họ.  Ầm!  Một khắc sau, có một tiếng nổ vang lên, cả cánh tay phải của Cổ đại sư bị nổ nát, người bay ra xa.  Sắc mặt gã tái nhợt, đau đớn không thôi.  “Tay của ta, tay của ta!”  Cổ đại sư nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, hoảng hốt lo sợ, không ngừng hô to.  Phong Vô Hận nhìn gã, lại nhìn linh ấn Huyền Quy trong lòng bàn tay mình, thầm nói thật nguy hiểm.  Sau nỗi khiếp sợ, trên khuôn mặt như thiếu niên của ông ta xuất hiện nụ cười, nói với vẻ trầm ngâm: “Cổ đại sư, đừng lề mề nữa, xử lý sơ qua rồi mau đi thôi, khi còn sống, Lôi Vân Tử này có một dị bảo gọi là tay Huyết Ưng, nếu ta nhớ không lầm thì hình như là một cái tay giả. Ha ha, tay giả này còn tốt hơn cả tay thật nữa, ngươi đúng là có phúc”.  Cổ đại sư tức chết nhìn chằm chằm đối phương, giận muốn hộc máu, nhưng lại không thể nói gì.  Lựa chọn này là gã tự muốn đổi, khổ mà không thể nói.Bên trái hay bên phải, nên chọn thế nào đây?  Vào khoảnh khắc mở mắt ra, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định, nhớ không nhầm thì Lãnh bảo chủ đã chọn bên trái.  Dù ông ta có biết gì đó hay không thì chọn bên trái vẫn là đảm bảo nhất.  Lâm Nhất tiến lên một bước, đặt tay lên pho tượng bên phải, lúc buông tay, lòng bàn tay hắn đã có thêm một linh ấn hình rồng màu xanh. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một lúc sau, gã trầm giọng nói: “Quả nhiên là có điều bí ẩn, có lẽ hai pho tượng này có liên quan đến toàn bộ kho báu Lôi Vân, mỗi pho tượng chứ đựng một linh ấn. Linh ấn như ký hiệu đặc biệt để tiến vào một nơi nào đó, nếu không có thì sẽ không thể mở ra”.  Phong Vô Hận nhìn hai pho tượng đá, lạnh lùng nói: “Hai pho tượng đá, nói cách khác là linh ấn có thật có giả. Nếu là thật thì tốt, còn gặp phải giả thì sao đây?”  “E rằng sẽ rất thê thảm, ta đoán đám người phía trước đã nếm trải rồi”.  Cổ đại sư cười nói.  “Ngươi cần bao lâu để phán đoán thật giả?”  “Cho ta hai canh giờ là được”.  Trong mắt Cổ đại sư loé lên vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói.  “Không thể đợi lâu thế được. Ngươi bên trái ta bên phải, cùng nhau ra tay”.  Phong Vô Hận hờ hững nói, sau đó đi về phía tượng đá bên phải.  Sắc mặt Cổ đại sư thoáng cứng đờ, thấy đối phương đã cố chấp như thế, gã băn khoăn một lúc rồi vội nói: “Ngươi bên trái ta bên phải”.   “Sao cũng được”.  Phong Vô Hận nhìn gã, cũng không tranh cãi.  Hai người lần lượt chạm vào hai pho tượng đá, trong nháy mắt có hai đạo linh ấn di chuyển từ trên người rùa đá vào lòng bàn tay bọn họ.  Ầm!  Một khắc sau, có một tiếng nổ vang lên, cả cánh tay phải của Cổ đại sư bị nổ nát, người bay ra xa.  Sắc mặt gã tái nhợt, đau đớn không thôi.  “Tay của ta, tay của ta!”  Cổ đại sư nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, hoảng hốt lo sợ, không ngừng hô to.  Phong Vô Hận nhìn gã, lại nhìn linh ấn Huyền Quy trong lòng bàn tay mình, thầm nói thật nguy hiểm.  Sau nỗi khiếp sợ, trên khuôn mặt như thiếu niên của ông ta xuất hiện nụ cười, nói với vẻ trầm ngâm: “Cổ đại sư, đừng lề mề nữa, xử lý sơ qua rồi mau đi thôi, khi còn sống, Lôi Vân Tử này có một dị bảo gọi là tay Huyết Ưng, nếu ta nhớ không lầm thì hình như là một cái tay giả. Ha ha, tay giả này còn tốt hơn cả tay thật nữa, ngươi đúng là có phúc”.  Cổ đại sư tức chết nhìn chằm chằm đối phương, giận muốn hộc máu, nhưng lại không thể nói gì.  Lựa chọn này là gã tự muốn đổi, khổ mà không thể nói.Bên trái hay bên phải, nên chọn thế nào đây?  Vào khoảnh khắc mở mắt ra, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định, nhớ không nhầm thì Lãnh bảo chủ đã chọn bên trái.  Dù ông ta có biết gì đó hay không thì chọn bên trái vẫn là đảm bảo nhất.  Lâm Nhất tiến lên một bước, đặt tay lên pho tượng bên phải, lúc buông tay, lòng bàn tay hắn đã có thêm một linh ấn hình rồng màu xanh. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một lúc sau, gã trầm giọng nói: “Quả nhiên là có điều bí ẩn, có lẽ hai pho tượng này có liên quan đến toàn bộ kho báu Lôi Vân, mỗi pho tượng chứ đựng một linh ấn. Linh ấn như ký hiệu đặc biệt để tiến vào một nơi nào đó, nếu không có thì sẽ không thể mở ra”.  Phong Vô Hận nhìn hai pho tượng đá, lạnh lùng nói: “Hai pho tượng đá, nói cách khác là linh ấn có thật có giả. Nếu là thật thì tốt, còn gặp phải giả thì sao đây?”  “E rằng sẽ rất thê thảm, ta đoán đám người phía trước đã nếm trải rồi”.  Cổ đại sư cười nói.  “Ngươi cần bao lâu để phán đoán thật giả?”  “Cho ta hai canh giờ là được”.  Trong mắt Cổ đại sư loé lên vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói.  “Không thể đợi lâu thế được. Ngươi bên trái ta bên phải, cùng nhau ra tay”.  Phong Vô Hận hờ hững nói, sau đó đi về phía tượng đá bên phải.  Sắc mặt Cổ đại sư thoáng cứng đờ, thấy đối phương đã cố chấp như thế, gã băn khoăn một lúc rồi vội nói: “Ngươi bên trái ta bên phải”.   “Sao cũng được”.  Phong Vô Hận nhìn gã, cũng không tranh cãi.  Hai người lần lượt chạm vào hai pho tượng đá, trong nháy mắt có hai đạo linh ấn di chuyển từ trên người rùa đá vào lòng bàn tay bọn họ.  Ầm!  Một khắc sau, có một tiếng nổ vang lên, cả cánh tay phải của Cổ đại sư bị nổ nát, người bay ra xa.  Sắc mặt gã tái nhợt, đau đớn không thôi.  “Tay của ta, tay của ta!”  Cổ đại sư nhìn vết thương máu chảy đầm đìa, hoảng hốt lo sợ, không ngừng hô to.  Phong Vô Hận nhìn gã, lại nhìn linh ấn Huyền Quy trong lòng bàn tay mình, thầm nói thật nguy hiểm.  Sau nỗi khiếp sợ, trên khuôn mặt như thiếu niên của ông ta xuất hiện nụ cười, nói với vẻ trầm ngâm: “Cổ đại sư, đừng lề mề nữa, xử lý sơ qua rồi mau đi thôi, khi còn sống, Lôi Vân Tử này có một dị bảo gọi là tay Huyết Ưng, nếu ta nhớ không lầm thì hình như là một cái tay giả. Ha ha, tay giả này còn tốt hơn cả tay thật nữa, ngươi đúng là có phúc”.  Cổ đại sư tức chết nhìn chằm chằm đối phương, giận muốn hộc máu, nhưng lại không thể nói gì.  Lựa chọn này là gã tự muốn đổi, khổ mà không thể nói.Bên trái hay bên phải, nên chọn thế nào đây?  Vào khoảnh khắc mở mắt ra, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định, nhớ không nhầm thì Lãnh bảo chủ đã chọn bên trái.  Dù ông ta có biết gì đó hay không thì chọn bên trái vẫn là đảm bảo nhất.  Lâm Nhất tiến lên một bước, đặt tay lên pho tượng bên phải, lúc buông tay, lòng bàn tay hắn đã có thêm một linh ấn hình rồng màu xanh. 

Chương 2194