“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2209

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Phong Vô Hận, có bài học trước đó, nên hiện tại, chân nguyên toàn thân ông ta sôi trào, uy lực lôi đình âm thầm tích tụ, bất kể là ai, chỉ cần vừa hiện thân, ông ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn chớp nhoáng đánh trọng thương đối phương.  Tuy nhiên, xem ra ông ta cũng không quá xui xẻo, mãi đến khi Cổ đại sư hoàn toàn phá giải cấm chế, vẫn không có ai xuất hiện.  XÍU...UU!!  Tia lửa điện lóe lên, phút chốc, thân hình Phong Vô Hận đã rơi xuống trên mặt ao. Ông ta duỗi tay chộp lấy viên đan Trú Nhan kia rồi nở một nụ cười vui vẻ.  Kế đó, ông ta híp mắt nhìn xuống ao nước, lạnh giọng quát: “Ra đây!”  Ầm ầm!  Trong ao lập tức vang lên một loạt tiếng sấm, dường như khắp cả cung điện rộng lớn có một tia sét đánh xuống, xé toạc không khí. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng lao ra khỏi nước, hệt như một con mãng xà hung ác làm dậy lên từng cơn sóng dữ, tiếng gào thét xộc thẳng lên trời.  “Nặng thật!”  Ngay khi Phong Vô Hận duỗi tay bắt được nó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi. Cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này khiến ông ta có cảm giác như đang nhấc một ngọn núi.  Cực kỳ nặng, muốn vung nó lên phải dùng hết sức.  “Bảo khí thượng phẩm?”  Đến khi cầm chắc trong tay, ánh mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc. Món bảo khí siêu việt trong truyền thuyết lại chỉ đạt đến cấp bậc thượng phẩm.  Tuy rằng bảo khí thượng phẩm đã xem như hiếm thấy, nhưng tất cả các thế lực cấp bá chủ gần như đều có, thậm chí bọn họ còn có cả huyền khí siêu phẩm.  Từ đó, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu chênh lệch rồi.  “Có phong ấn”.Dù sao thì Cổ Lão cũng là Huyền Sư, thế nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ trong đó, ông ta trầm ngâm nói: “Tuy rằng có phong ấn, nhưng cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này chắc chắn là tồn tại vô địch trong hàng bảo khí thượng phẩm, ngươi chỉ cần phát uy được một nửa uy lực của nó thì cũng đã đủ để nghiền ép đối thủ”.  Cót kẹtzz!  Đúng lúc này, một cảnh tượng có hơi trùng hợp xuất hiện.  Hai nhóm người của Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đồng thời đẩy cửa đá ra, tiến vào cung điện.  “Roi Tử Diễm Lôi Hoàng!”  Khi nhìn thấy binh khí trong tay Phong Vô Hận, đồng tử Huyết Lang và Lãnh bảo chủ co rụt lại, sắc mặt lập tức thay đổi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Phong Vô Hận, có bài học trước đó, nên hiện tại, chân nguyên toàn thân ông ta sôi trào, uy lực lôi đình âm thầm tích tụ, bất kể là ai, chỉ cần vừa hiện thân, ông ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn chớp nhoáng đánh trọng thương đối phương.  Tuy nhiên, xem ra ông ta cũng không quá xui xẻo, mãi đến khi Cổ đại sư hoàn toàn phá giải cấm chế, vẫn không có ai xuất hiện.  XÍU...UU!!  Tia lửa điện lóe lên, phút chốc, thân hình Phong Vô Hận đã rơi xuống trên mặt ao. Ông ta duỗi tay chộp lấy viên đan Trú Nhan kia rồi nở một nụ cười vui vẻ.  Kế đó, ông ta híp mắt nhìn xuống ao nước, lạnh giọng quát: “Ra đây!”  Ầm ầm!  Trong ao lập tức vang lên một loạt tiếng sấm, dường như khắp cả cung điện rộng lớn có một tia sét đánh xuống, xé toạc không khí. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng lao ra khỏi nước, hệt như một con mãng xà hung ác làm dậy lên từng cơn sóng dữ, tiếng gào thét xộc thẳng lên trời.  “Nặng thật!”  Ngay khi Phong Vô Hận duỗi tay bắt được nó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi. Cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này khiến ông ta có cảm giác như đang nhấc một ngọn núi.  Cực kỳ nặng, muốn vung nó lên phải dùng hết sức.  “Bảo khí thượng phẩm?”  Đến khi cầm chắc trong tay, ánh mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc. Món bảo khí siêu việt trong truyền thuyết lại chỉ đạt đến cấp bậc thượng phẩm.  Tuy rằng bảo khí thượng phẩm đã xem như hiếm thấy, nhưng tất cả các thế lực cấp bá chủ gần như đều có, thậm chí bọn họ còn có cả huyền khí siêu phẩm.  Từ đó, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu chênh lệch rồi.  “Có phong ấn”.Dù sao thì Cổ Lão cũng là Huyền Sư, thế nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ trong đó, ông ta trầm ngâm nói: “Tuy rằng có phong ấn, nhưng cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này chắc chắn là tồn tại vô địch trong hàng bảo khí thượng phẩm, ngươi chỉ cần phát uy được một nửa uy lực của nó thì cũng đã đủ để nghiền ép đối thủ”.  Cót kẹtzz!  Đúng lúc này, một cảnh tượng có hơi trùng hợp xuất hiện.  Hai nhóm người của Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đồng thời đẩy cửa đá ra, tiến vào cung điện.  “Roi Tử Diễm Lôi Hoàng!”  Khi nhìn thấy binh khí trong tay Phong Vô Hận, đồng tử Huyết Lang và Lãnh bảo chủ co rụt lại, sắc mặt lập tức thay đổi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Còn về Phong Vô Hận, có bài học trước đó, nên hiện tại, chân nguyên toàn thân ông ta sôi trào, uy lực lôi đình âm thầm tích tụ, bất kể là ai, chỉ cần vừa hiện thân, ông ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn chớp nhoáng đánh trọng thương đối phương.  Tuy nhiên, xem ra ông ta cũng không quá xui xẻo, mãi đến khi Cổ đại sư hoàn toàn phá giải cấm chế, vẫn không có ai xuất hiện.  XÍU...UU!!  Tia lửa điện lóe lên, phút chốc, thân hình Phong Vô Hận đã rơi xuống trên mặt ao. Ông ta duỗi tay chộp lấy viên đan Trú Nhan kia rồi nở một nụ cười vui vẻ.  Kế đó, ông ta híp mắt nhìn xuống ao nước, lạnh giọng quát: “Ra đây!”  Ầm ầm!  Trong ao lập tức vang lên một loạt tiếng sấm, dường như khắp cả cung điện rộng lớn có một tia sét đánh xuống, xé toạc không khí. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng lao ra khỏi nước, hệt như một con mãng xà hung ác làm dậy lên từng cơn sóng dữ, tiếng gào thét xộc thẳng lên trời.  “Nặng thật!”  Ngay khi Phong Vô Hận duỗi tay bắt được nó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi. Cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này khiến ông ta có cảm giác như đang nhấc một ngọn núi.  Cực kỳ nặng, muốn vung nó lên phải dùng hết sức.  “Bảo khí thượng phẩm?”  Đến khi cầm chắc trong tay, ánh mắt ông ta lóe lên tia kinh ngạc. Món bảo khí siêu việt trong truyền thuyết lại chỉ đạt đến cấp bậc thượng phẩm.  Tuy rằng bảo khí thượng phẩm đã xem như hiếm thấy, nhưng tất cả các thế lực cấp bá chủ gần như đều có, thậm chí bọn họ còn có cả huyền khí siêu phẩm.  Từ đó, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu chênh lệch rồi.  “Có phong ấn”.Dù sao thì Cổ Lão cũng là Huyền Sư, thế nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ trong đó, ông ta trầm ngâm nói: “Tuy rằng có phong ấn, nhưng cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này chắc chắn là tồn tại vô địch trong hàng bảo khí thượng phẩm, ngươi chỉ cần phát uy được một nửa uy lực của nó thì cũng đã đủ để nghiền ép đối thủ”.  Cót kẹtzz!  Đúng lúc này, một cảnh tượng có hơi trùng hợp xuất hiện.  Hai nhóm người của Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đồng thời đẩy cửa đá ra, tiến vào cung điện.  “Roi Tử Diễm Lôi Hoàng!”  Khi nhìn thấy binh khí trong tay Phong Vô Hận, đồng tử Huyết Lang và Lãnh bảo chủ co rụt lại, sắc mặt lập tức thay đổi.  

Chương 2209