“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2214

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tên khốn, mau buông rượu Thanh Mộc ra!”  Phó đại sư và lão Cổ lập tức nổi giận, mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt trào lên sát ý, cùng lao về phía Lâm Nhất.  Ngoại trừ nước rượu thì bên trong vò rượu Thanh Mộc kia còn có một nhánh cây Thanh Long. Thứ đó chính là bảo bối hiếm có mà hai ông lão này muốn giành lấy.  Nếu có thể đạt được, bình chướng của bản thân sẽ lập tức bị phá vỡ và có thể tiến xa hơn.  Vậy mà rượu Thanh Mộc lại bị Lâm Nhất đoạt trước, thử hỏi sao bọn họ không nổi giận cho được.  Nhìn thấy hai ông lão tức đến mức thở dốc, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia trêu cợt, hắn nhếch miệng cười khoái chí rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm, sau đó ung dung chi chuyển.  Hai ông lão kiên quyết đuổi theo, đồng thời liên tục ra tay.Nhưng Lâm Nhất lại đi thẳng qua hồ Bách Hoa, di chuyển tức thời, ánh sáng vàng loé lên, nhẹ nhàng né tránh công kích Linh văn của Nhị lão.  Nếu như nhìn thấy trên lá sen có bảo bối tốt thì tất nhiên phải mỉm cười, tiện tay tịch thu.  Dáng vẻ bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn uống một hớp rượu Thanh Mộc khiến cho Nhị lão nổi giận đùng đùng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể giậm chân.  Ông!  Ở nơi sâu trong hồ bách bảo, hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất đột nhiên chấn động, kiếm Táng Hoa tự dưng rung lên. Lâm Nhất đang di chuyển nhanh như tia chớp lập tức dừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, ở cuối tầm mắt, một đoá kỳ hoa huyền bí lặng lẽ nở rộ trên lá sen, tựa như đoá sen thánh chốn tiên cung.    “Hoa Khinh Mộng!”  Vừa nhìn thấy đoá hoa này, hai người nhóm Cổ đại sư đang đuổi sát theo sau hít vào một hơi thật sâu, nét mặt biến sắc.  Lại là một món trọng bảo!  “Nếu đã thích thì cứ hái thôi, ta đến đây!”  Lâm Nhất mỉm cười, bay lên rồi lao về phía hoa Khinh Mộng.  “Tiểu súc vật, dừng tay!”  Nhị lão sợ biến sắc, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, hét lên chạy tới.  Trước đó vừa có được Huyền Lôi Châu, lại cướp được rượu Thanh Mộc. Nếu như lấy được hoa Khinh Mộng, tiểu tử này sẽ phải lên trời.  Hoa Khinh Mộng, mỗi cánh hoa của nó đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với cao thủ cảnh giới Âm Dương, thậm chí chỉ mỗi hương hoa đã có tác dụng an thần bình tâm, trợ giúp cho việc tu luyện.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tên khốn, mau buông rượu Thanh Mộc ra!”  Phó đại sư và lão Cổ lập tức nổi giận, mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt trào lên sát ý, cùng lao về phía Lâm Nhất.  Ngoại trừ nước rượu thì bên trong vò rượu Thanh Mộc kia còn có một nhánh cây Thanh Long. Thứ đó chính là bảo bối hiếm có mà hai ông lão này muốn giành lấy.  Nếu có thể đạt được, bình chướng của bản thân sẽ lập tức bị phá vỡ và có thể tiến xa hơn.  Vậy mà rượu Thanh Mộc lại bị Lâm Nhất đoạt trước, thử hỏi sao bọn họ không nổi giận cho được.  Nhìn thấy hai ông lão tức đến mức thở dốc, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia trêu cợt, hắn nhếch miệng cười khoái chí rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm, sau đó ung dung chi chuyển.  Hai ông lão kiên quyết đuổi theo, đồng thời liên tục ra tay.Nhưng Lâm Nhất lại đi thẳng qua hồ Bách Hoa, di chuyển tức thời, ánh sáng vàng loé lên, nhẹ nhàng né tránh công kích Linh văn của Nhị lão.  Nếu như nhìn thấy trên lá sen có bảo bối tốt thì tất nhiên phải mỉm cười, tiện tay tịch thu.  Dáng vẻ bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn uống một hớp rượu Thanh Mộc khiến cho Nhị lão nổi giận đùng đùng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể giậm chân.  Ông!  Ở nơi sâu trong hồ bách bảo, hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất đột nhiên chấn động, kiếm Táng Hoa tự dưng rung lên. Lâm Nhất đang di chuyển nhanh như tia chớp lập tức dừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, ở cuối tầm mắt, một đoá kỳ hoa huyền bí lặng lẽ nở rộ trên lá sen, tựa như đoá sen thánh chốn tiên cung.    “Hoa Khinh Mộng!”  Vừa nhìn thấy đoá hoa này, hai người nhóm Cổ đại sư đang đuổi sát theo sau hít vào một hơi thật sâu, nét mặt biến sắc.  Lại là một món trọng bảo!  “Nếu đã thích thì cứ hái thôi, ta đến đây!”  Lâm Nhất mỉm cười, bay lên rồi lao về phía hoa Khinh Mộng.  “Tiểu súc vật, dừng tay!”  Nhị lão sợ biến sắc, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, hét lên chạy tới.  Trước đó vừa có được Huyền Lôi Châu, lại cướp được rượu Thanh Mộc. Nếu như lấy được hoa Khinh Mộng, tiểu tử này sẽ phải lên trời.  Hoa Khinh Mộng, mỗi cánh hoa của nó đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với cao thủ cảnh giới Âm Dương, thậm chí chỉ mỗi hương hoa đã có tác dụng an thần bình tâm, trợ giúp cho việc tu luyện.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tên khốn, mau buông rượu Thanh Mộc ra!”  Phó đại sư và lão Cổ lập tức nổi giận, mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt trào lên sát ý, cùng lao về phía Lâm Nhất.  Ngoại trừ nước rượu thì bên trong vò rượu Thanh Mộc kia còn có một nhánh cây Thanh Long. Thứ đó chính là bảo bối hiếm có mà hai ông lão này muốn giành lấy.  Nếu có thể đạt được, bình chướng của bản thân sẽ lập tức bị phá vỡ và có thể tiến xa hơn.  Vậy mà rượu Thanh Mộc lại bị Lâm Nhất đoạt trước, thử hỏi sao bọn họ không nổi giận cho được.  Nhìn thấy hai ông lão tức đến mức thở dốc, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia trêu cợt, hắn nhếch miệng cười khoái chí rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm, sau đó ung dung chi chuyển.  Hai ông lão kiên quyết đuổi theo, đồng thời liên tục ra tay.Nhưng Lâm Nhất lại đi thẳng qua hồ Bách Hoa, di chuyển tức thời, ánh sáng vàng loé lên, nhẹ nhàng né tránh công kích Linh văn của Nhị lão.  Nếu như nhìn thấy trên lá sen có bảo bối tốt thì tất nhiên phải mỉm cười, tiện tay tịch thu.  Dáng vẻ bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn uống một hớp rượu Thanh Mộc khiến cho Nhị lão nổi giận đùng đùng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể giậm chân.  Ông!  Ở nơi sâu trong hồ bách bảo, hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất đột nhiên chấn động, kiếm Táng Hoa tự dưng rung lên. Lâm Nhất đang di chuyển nhanh như tia chớp lập tức dừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn, ở cuối tầm mắt, một đoá kỳ hoa huyền bí lặng lẽ nở rộ trên lá sen, tựa như đoá sen thánh chốn tiên cung.    “Hoa Khinh Mộng!”  Vừa nhìn thấy đoá hoa này, hai người nhóm Cổ đại sư đang đuổi sát theo sau hít vào một hơi thật sâu, nét mặt biến sắc.  Lại là một món trọng bảo!  “Nếu đã thích thì cứ hái thôi, ta đến đây!”  Lâm Nhất mỉm cười, bay lên rồi lao về phía hoa Khinh Mộng.  “Tiểu súc vật, dừng tay!”  Nhị lão sợ biến sắc, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, hét lên chạy tới.  Trước đó vừa có được Huyền Lôi Châu, lại cướp được rượu Thanh Mộc. Nếu như lấy được hoa Khinh Mộng, tiểu tử này sẽ phải lên trời.  Hoa Khinh Mộng, mỗi cánh hoa của nó đều có sức hấp dẫn rất lớn đối với cao thủ cảnh giới Âm Dương, thậm chí chỉ mỗi hương hoa đã có tác dụng an thần bình tâm, trợ giúp cho việc tu luyện.  

Chương 2214