“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2218

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Thương Long Cửu Biến được vận chuyển, cơn giông trong Huyền Lôi Châu trở nên vô cùng dữ dội. Bên trong lôi châu giống như đại dương mênh mông vô bờ, sóng đánh cao tận trời. Khi con sóng mãnh liệt này đạt tới cực hạn, một luồng lôi nguyên như dung nham chảy vào cơ thể dọc theo hai tay Lâm Nhất.  Bùm!  Khi lôi nguyên chảy vào, một tia sét đáng sợ quấn quanh người Lâm Nhất như một sợi xích. Rất nhiều sợi xích lôi đình hoá thành lực lượng lôi đình cuồng bạo, không ngừng chảy vào trong cơ thể.  Tiếng sấm nặng nề liên tục phát ra trong cơ thể Lâm Nhất, những sợi xích lôi đình quấn quanh người hắn càng thêm điên cuồng, giống như những rễ cây dài ngoằng quấn quanh người hắn, nhìn rất đáng sợ.  Nhưng nhờ sự tôi luyện này, màu sắc của lớp da lôi văn trên người hắn càng đậm hơn.  ...  Trong kho báu Lôi Vân, thời gian dần trôi qua.  Trong chín căn phòng đá dẫn đến mật đạo tầng ba, mỗi căn phòng đều có linh trận thấp nhất là tầng chín, kể cả Cổ đại sư phá giải cũng khá là đau đầu.  “Cho dù roi Tử Diễm Lôi Hoàng này được phong ấn đến bảo khí thượng phẩm, ta cũng chỉ có thể phát huy ba phần uy lực...”  Trong phòng đá, Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào bảo binh trong tay mình, nhíu mày.  “Để ta xem”.  Cổ lão đầu cầm lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng từ tay đối phương, sau đó lập tức lộ ra vẻ lao lực, thân trên cong xuống, kinh ngạc thốt lên: “Nặng quá!”  “Để chân chính thôi động roi Tử Diễm Lôi Hoàng này, chắc là ngoài nắm giữ lực lượng lôi đình thì còn phải có thể lực hơn người mới được”.  Phong Vô Hận suy tư, trầm giọng phân tích.   Nghĩ vậy, Lôi Vân Tử đúng là toàn năng, không chỉ có vũ lực vượt trội, trình độ Linh văn sâu không lường được, bây giờ xem ra tu vi của hắn ta cũng rất cao.  Phong Vô Hận nói tiếp: “Chắc chắn là Phệ Huyết Ma Điển. Sau khi Phệ Huyết Ma Điển cắn nuốt máu thịt của đối phương, có lẽ nó còn có thể cắn nuốt luôn công pháp của đối phương”.  Nói xong, hai mắt ông ta sáng rực lên, ông ta phấn khích, vội vàng bảo: “Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lấy được Phệ Huyết Ma Điển trước người khác”.  “Có ta ở đây, dù linh trận này phức tạp như thế nào, chúng ta cũng sẽ nhất định là người đầu tiên!”  Mặc dù cấm chế ở tầng ba hơi đau đầu, vị Huyền sư đứng đầu quận Kỳ Liêm này vẫn khá tự tin về trình độ Linh văn của mình.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Thương Long Cửu Biến được vận chuyển, cơn giông trong Huyền Lôi Châu trở nên vô cùng dữ dội. Bên trong lôi châu giống như đại dương mênh mông vô bờ, sóng đánh cao tận trời. Khi con sóng mãnh liệt này đạt tới cực hạn, một luồng lôi nguyên như dung nham chảy vào cơ thể dọc theo hai tay Lâm Nhất.  Bùm!  Khi lôi nguyên chảy vào, một tia sét đáng sợ quấn quanh người Lâm Nhất như một sợi xích. Rất nhiều sợi xích lôi đình hoá thành lực lượng lôi đình cuồng bạo, không ngừng chảy vào trong cơ thể.  Tiếng sấm nặng nề liên tục phát ra trong cơ thể Lâm Nhất, những sợi xích lôi đình quấn quanh người hắn càng thêm điên cuồng, giống như những rễ cây dài ngoằng quấn quanh người hắn, nhìn rất đáng sợ.  Nhưng nhờ sự tôi luyện này, màu sắc của lớp da lôi văn trên người hắn càng đậm hơn.  ...  Trong kho báu Lôi Vân, thời gian dần trôi qua.  Trong chín căn phòng đá dẫn đến mật đạo tầng ba, mỗi căn phòng đều có linh trận thấp nhất là tầng chín, kể cả Cổ đại sư phá giải cũng khá là đau đầu.  “Cho dù roi Tử Diễm Lôi Hoàng này được phong ấn đến bảo khí thượng phẩm, ta cũng chỉ có thể phát huy ba phần uy lực...”  Trong phòng đá, Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào bảo binh trong tay mình, nhíu mày.  “Để ta xem”.  Cổ lão đầu cầm lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng từ tay đối phương, sau đó lập tức lộ ra vẻ lao lực, thân trên cong xuống, kinh ngạc thốt lên: “Nặng quá!”  “Để chân chính thôi động roi Tử Diễm Lôi Hoàng này, chắc là ngoài nắm giữ lực lượng lôi đình thì còn phải có thể lực hơn người mới được”.  Phong Vô Hận suy tư, trầm giọng phân tích.   Nghĩ vậy, Lôi Vân Tử đúng là toàn năng, không chỉ có vũ lực vượt trội, trình độ Linh văn sâu không lường được, bây giờ xem ra tu vi của hắn ta cũng rất cao.  Phong Vô Hận nói tiếp: “Chắc chắn là Phệ Huyết Ma Điển. Sau khi Phệ Huyết Ma Điển cắn nuốt máu thịt của đối phương, có lẽ nó còn có thể cắn nuốt luôn công pháp của đối phương”.  Nói xong, hai mắt ông ta sáng rực lên, ông ta phấn khích, vội vàng bảo: “Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lấy được Phệ Huyết Ma Điển trước người khác”.  “Có ta ở đây, dù linh trận này phức tạp như thế nào, chúng ta cũng sẽ nhất định là người đầu tiên!”  Mặc dù cấm chế ở tầng ba hơi đau đầu, vị Huyền sư đứng đầu quận Kỳ Liêm này vẫn khá tự tin về trình độ Linh văn của mình.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Thương Long Cửu Biến được vận chuyển, cơn giông trong Huyền Lôi Châu trở nên vô cùng dữ dội. Bên trong lôi châu giống như đại dương mênh mông vô bờ, sóng đánh cao tận trời. Khi con sóng mãnh liệt này đạt tới cực hạn, một luồng lôi nguyên như dung nham chảy vào cơ thể dọc theo hai tay Lâm Nhất.  Bùm!  Khi lôi nguyên chảy vào, một tia sét đáng sợ quấn quanh người Lâm Nhất như một sợi xích. Rất nhiều sợi xích lôi đình hoá thành lực lượng lôi đình cuồng bạo, không ngừng chảy vào trong cơ thể.  Tiếng sấm nặng nề liên tục phát ra trong cơ thể Lâm Nhất, những sợi xích lôi đình quấn quanh người hắn càng thêm điên cuồng, giống như những rễ cây dài ngoằng quấn quanh người hắn, nhìn rất đáng sợ.  Nhưng nhờ sự tôi luyện này, màu sắc của lớp da lôi văn trên người hắn càng đậm hơn.  ...  Trong kho báu Lôi Vân, thời gian dần trôi qua.  Trong chín căn phòng đá dẫn đến mật đạo tầng ba, mỗi căn phòng đều có linh trận thấp nhất là tầng chín, kể cả Cổ đại sư phá giải cũng khá là đau đầu.  “Cho dù roi Tử Diễm Lôi Hoàng này được phong ấn đến bảo khí thượng phẩm, ta cũng chỉ có thể phát huy ba phần uy lực...”  Trong phòng đá, Phong Vô Hận nhìn chằm chằm vào bảo binh trong tay mình, nhíu mày.  “Để ta xem”.  Cổ lão đầu cầm lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng từ tay đối phương, sau đó lập tức lộ ra vẻ lao lực, thân trên cong xuống, kinh ngạc thốt lên: “Nặng quá!”  “Để chân chính thôi động roi Tử Diễm Lôi Hoàng này, chắc là ngoài nắm giữ lực lượng lôi đình thì còn phải có thể lực hơn người mới được”.  Phong Vô Hận suy tư, trầm giọng phân tích.   Nghĩ vậy, Lôi Vân Tử đúng là toàn năng, không chỉ có vũ lực vượt trội, trình độ Linh văn sâu không lường được, bây giờ xem ra tu vi của hắn ta cũng rất cao.  Phong Vô Hận nói tiếp: “Chắc chắn là Phệ Huyết Ma Điển. Sau khi Phệ Huyết Ma Điển cắn nuốt máu thịt của đối phương, có lẽ nó còn có thể cắn nuốt luôn công pháp của đối phương”.  Nói xong, hai mắt ông ta sáng rực lên, ông ta phấn khích, vội vàng bảo: “Nhanh lên, chúng ta nhất định phải lấy được Phệ Huyết Ma Điển trước người khác”.  “Có ta ở đây, dù linh trận này phức tạp như thế nào, chúng ta cũng sẽ nhất định là người đầu tiên!”  Mặc dù cấm chế ở tầng ba hơi đau đầu, vị Huyền sư đứng đầu quận Kỳ Liêm này vẫn khá tự tin về trình độ Linh văn của mình.  

Chương 2218