“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2229
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nhìn thấy cảnh này, trưởng lão Huyền Thiên Tông liền đứng bật dây, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tất cả mọi người cũng nhịn không được kêu lên. Đến khi Lâm Nhất rơi xuống, mày hắn cau chặt, đôi mắt vằn vện tia máu. Tứ ấn hợp nhất! Tứ ấn hợp nhất! Ngay khoảnh khắc bốn ấn Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn xếp chồng lên nhau, trên người Lâm Nhất bộc phát khí thế khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Toàn thân hắn bắn ra từng luồng hào quang chói mắt, giống như một cái lò rực lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lò lửa cháy hừng hực, còn đáng sợ hơn so với núi lửa sắp phun trào. Sao có thể chứ… Tuy đã vận dụng Tam ấn hợp nhất, khí thế có thể sánh ngang cảnh giới Tử Phủ, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mặt, Thông Nguyên không khỏi hoảng sợ. Hắn ta không cách nào lý giải được, đối phương không phải người của Phật môn thì sao có thể lĩnh ngộ được Chư Thiên Ấn. “Không…” Thông Nguyên biến sắc, hắn ta muốn thu tay lại, ngăn cản tất cả những chuyện sắp xảy ra. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, dù là Lâm Nhất cũng không cách nào khống chế hoàn toàn sức mạnh của Tứ ấn hợp nhất. Ầm! Hai bóng người hung hăng va vào nhau giữa không trung, tạo thành một tiếng nổ mạnh, tựa như đất bằng dậy sóng, liên miên không dứt, quanh quẩn mãi trên quảng trường Long Môn. Ầm ầm! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mỗi một tiếng như có một cái búa gõ mạnh vào tim mọi người. Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh khủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nhìn thấy cảnh này, trưởng lão Huyền Thiên Tông liền đứng bật dây, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tất cả mọi người cũng nhịn không được kêu lên. Đến khi Lâm Nhất rơi xuống, mày hắn cau chặt, đôi mắt vằn vện tia máu. Tứ ấn hợp nhất! Tứ ấn hợp nhất! Ngay khoảnh khắc bốn ấn Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn xếp chồng lên nhau, trên người Lâm Nhất bộc phát khí thế khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Toàn thân hắn bắn ra từng luồng hào quang chói mắt, giống như một cái lò rực lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lò lửa cháy hừng hực, còn đáng sợ hơn so với núi lửa sắp phun trào. Sao có thể chứ… Tuy đã vận dụng Tam ấn hợp nhất, khí thế có thể sánh ngang cảnh giới Tử Phủ, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mặt, Thông Nguyên không khỏi hoảng sợ. Hắn ta không cách nào lý giải được, đối phương không phải người của Phật môn thì sao có thể lĩnh ngộ được Chư Thiên Ấn. “Không…” Thông Nguyên biến sắc, hắn ta muốn thu tay lại, ngăn cản tất cả những chuyện sắp xảy ra. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, dù là Lâm Nhất cũng không cách nào khống chế hoàn toàn sức mạnh của Tứ ấn hợp nhất. Ầm! Hai bóng người hung hăng va vào nhau giữa không trung, tạo thành một tiếng nổ mạnh, tựa như đất bằng dậy sóng, liên miên không dứt, quanh quẩn mãi trên quảng trường Long Môn. Ầm ầm! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mỗi một tiếng như có một cái búa gõ mạnh vào tim mọi người. Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh khủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi nhìn thấy cảnh này, trưởng lão Huyền Thiên Tông liền đứng bật dây, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tất cả mọi người cũng nhịn không được kêu lên. Đến khi Lâm Nhất rơi xuống, mày hắn cau chặt, đôi mắt vằn vện tia máu. Tứ ấn hợp nhất! Tứ ấn hợp nhất! Ngay khoảnh khắc bốn ấn Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn xếp chồng lên nhau, trên người Lâm Nhất bộc phát khí thế khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Toàn thân hắn bắn ra từng luồng hào quang chói mắt, giống như một cái lò rực lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lò lửa cháy hừng hực, còn đáng sợ hơn so với núi lửa sắp phun trào. Sao có thể chứ… Tuy đã vận dụng Tam ấn hợp nhất, khí thế có thể sánh ngang cảnh giới Tử Phủ, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mặt, Thông Nguyên không khỏi hoảng sợ. Hắn ta không cách nào lý giải được, đối phương không phải người của Phật môn thì sao có thể lĩnh ngộ được Chư Thiên Ấn. “Không…” Thông Nguyên biến sắc, hắn ta muốn thu tay lại, ngăn cản tất cả những chuyện sắp xảy ra. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, dù là Lâm Nhất cũng không cách nào khống chế hoàn toàn sức mạnh của Tứ ấn hợp nhất. Ầm! Hai bóng người hung hăng va vào nhau giữa không trung, tạo thành một tiếng nổ mạnh, tựa như đất bằng dậy sóng, liên miên không dứt, quanh quẩn mãi trên quảng trường Long Môn. Ầm ầm! Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, mỗi một tiếng như có một cái búa gõ mạnh vào tim mọi người. Sau hơn mười tiếng, những người có tu vi khá thấp đều tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. Thông Nguyên vốn đang điên cuồng xông đến, nhưng lại không cách nào chịu nổi một kích chứa đựng sức mạnh khủng bố từ bốn ấn xếp chồng lên nhau, thoáng chốc, hắn ta đã bị đánh trọng thương, cơ thể văng ngược ra ngoài. Tiếng nổ liên miên không dứt, âm thanh “răng rắc” quanh quẩn, dường như có thứ gì đó bị nghiền nát. Phật uy, chân nguyên, kiếm thế, rất nhiều dị tượng bị nghiền nát, đan xen nhau, hình thành một luồng khí tức dày đặc mà đục ngầu, bao phủ khắp lôi đài. Lúc mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc thì trên đài bỗng vọng ra một tiếng hừ lạnh.