“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2232

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng nổ, hai người tựa như hai chiếc lò nướng sắt thép, khi đốt đến độ sôi thì va chạm mạnh vào nhau.  Cả hai đồng loạt xoay người trước khi rơi xuống đất, sau đó thi triển sát chiêu Long Phi Hổ Khiêu chân chính.  Hổ Khiêu!  Quyền mang đánh ra từ xa nổ tung giữa không trung, kiếm uy và Phật uy điên cuồng quấn lấy nhau, thoạt nhìn như một thanh bảo kiếm hoá thành giao long chiến đấu với Phật King Kong.  Thông Nguyên sầm mặt lại, Phật uy toàn thân lập tức trở nên sền sệt, hỗn độn như mực.  Lâm Nhất dang hai tay ra, kiếm ý tản ra ở sau lưng, đồng thời múa bút vẩy mực.  Trong mắt người ngoài, hai người trên chiến đài số tám đột nhiên trở nên mơ hồ.  “Có chuyện gì vậy?”  “Chết tiệt, sao lại không thấy rõ thế?”  “Hai người này đang làm gì?”  Rất nhiều người lập tức quýnh lên, kể từ lúc bắt đầu cho đến nay, Long Môn tranh tài chưa bao giờ có trận chiến nào chấn động như thế này.     Bỗng nhiên, cả hai người bắt đầu trở nên mờ ảo cùng lúc.  Chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được trên chiến đài có khí thế kinh khủng và chân nguyên đang tích tụ, sao có thể không làm người ta sốt ruột cơ chứ.  Khi tất cả mọi người đang nghi hoặc, cảnh tượng mờ ảo trên chiến đài số tám đột nhiên rõ ràng.  Hoạ Long Điểm Tinh!  Thông Nguyên hét lớn lên, Phật quang trên người hắn ta toả sáng rực rỡ, sau lưng hiện ra một bức tranh mênh mang, một ảnh ảo Chân Long ẩn chứa quyền mang lao về phía Lâm Nhất.  Uy áp khủng khiếp nhất thời khiến bầu không khí trên đài trở nên ngột ngạt.  “Đi chết đi!”  Trong tiếng hét giận dữ, khuôn mặt vốn đã hung ác của Thông Nguyên càng thêm dữ tợn.  “Hoạ Long Điểm Tinh!”  Rầm!  Xung quanh Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện một cuộn tranh, cuộn tranh mở ra để lộ một thanh kiếm sắc bén toả hào quang chói loá.  Thông Nguyên vẽ rồng, còn Lâm Nhất thì vẽ kiếm!  Một thanh kiếm thẳng tiến không lùi, ngoài ta còn ai, cao cao tại thượng.  Hắn tung quyền đỡ lấy ảnh ảo Chân Long khiến người ta hít thở không thông kia. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng nổ, hai người tựa như hai chiếc lò nướng sắt thép, khi đốt đến độ sôi thì va chạm mạnh vào nhau.  Cả hai đồng loạt xoay người trước khi rơi xuống đất, sau đó thi triển sát chiêu Long Phi Hổ Khiêu chân chính.  Hổ Khiêu!  Quyền mang đánh ra từ xa nổ tung giữa không trung, kiếm uy và Phật uy điên cuồng quấn lấy nhau, thoạt nhìn như một thanh bảo kiếm hoá thành giao long chiến đấu với Phật King Kong.  Thông Nguyên sầm mặt lại, Phật uy toàn thân lập tức trở nên sền sệt, hỗn độn như mực.  Lâm Nhất dang hai tay ra, kiếm ý tản ra ở sau lưng, đồng thời múa bút vẩy mực.  Trong mắt người ngoài, hai người trên chiến đài số tám đột nhiên trở nên mơ hồ.  “Có chuyện gì vậy?”  “Chết tiệt, sao lại không thấy rõ thế?”  “Hai người này đang làm gì?”  Rất nhiều người lập tức quýnh lên, kể từ lúc bắt đầu cho đến nay, Long Môn tranh tài chưa bao giờ có trận chiến nào chấn động như thế này.     Bỗng nhiên, cả hai người bắt đầu trở nên mờ ảo cùng lúc.  Chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được trên chiến đài có khí thế kinh khủng và chân nguyên đang tích tụ, sao có thể không làm người ta sốt ruột cơ chứ.  Khi tất cả mọi người đang nghi hoặc, cảnh tượng mờ ảo trên chiến đài số tám đột nhiên rõ ràng.  Hoạ Long Điểm Tinh!  Thông Nguyên hét lớn lên, Phật quang trên người hắn ta toả sáng rực rỡ, sau lưng hiện ra một bức tranh mênh mang, một ảnh ảo Chân Long ẩn chứa quyền mang lao về phía Lâm Nhất.  Uy áp khủng khiếp nhất thời khiến bầu không khí trên đài trở nên ngột ngạt.  “Đi chết đi!”  Trong tiếng hét giận dữ, khuôn mặt vốn đã hung ác của Thông Nguyên càng thêm dữ tợn.  “Hoạ Long Điểm Tinh!”  Rầm!  Xung quanh Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện một cuộn tranh, cuộn tranh mở ra để lộ một thanh kiếm sắc bén toả hào quang chói loá.  Thông Nguyên vẽ rồng, còn Lâm Nhất thì vẽ kiếm!  Một thanh kiếm thẳng tiến không lùi, ngoài ta còn ai, cao cao tại thượng.  Hắn tung quyền đỡ lấy ảnh ảo Chân Long khiến người ta hít thở không thông kia. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng nổ, hai người tựa như hai chiếc lò nướng sắt thép, khi đốt đến độ sôi thì va chạm mạnh vào nhau.  Cả hai đồng loạt xoay người trước khi rơi xuống đất, sau đó thi triển sát chiêu Long Phi Hổ Khiêu chân chính.  Hổ Khiêu!  Quyền mang đánh ra từ xa nổ tung giữa không trung, kiếm uy và Phật uy điên cuồng quấn lấy nhau, thoạt nhìn như một thanh bảo kiếm hoá thành giao long chiến đấu với Phật King Kong.  Thông Nguyên sầm mặt lại, Phật uy toàn thân lập tức trở nên sền sệt, hỗn độn như mực.  Lâm Nhất dang hai tay ra, kiếm ý tản ra ở sau lưng, đồng thời múa bút vẩy mực.  Trong mắt người ngoài, hai người trên chiến đài số tám đột nhiên trở nên mơ hồ.  “Có chuyện gì vậy?”  “Chết tiệt, sao lại không thấy rõ thế?”  “Hai người này đang làm gì?”  Rất nhiều người lập tức quýnh lên, kể từ lúc bắt đầu cho đến nay, Long Môn tranh tài chưa bao giờ có trận chiến nào chấn động như thế này.     Bỗng nhiên, cả hai người bắt đầu trở nên mờ ảo cùng lúc.  Chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được trên chiến đài có khí thế kinh khủng và chân nguyên đang tích tụ, sao có thể không làm người ta sốt ruột cơ chứ.  Khi tất cả mọi người đang nghi hoặc, cảnh tượng mờ ảo trên chiến đài số tám đột nhiên rõ ràng.  Hoạ Long Điểm Tinh!  Thông Nguyên hét lớn lên, Phật quang trên người hắn ta toả sáng rực rỡ, sau lưng hiện ra một bức tranh mênh mang, một ảnh ảo Chân Long ẩn chứa quyền mang lao về phía Lâm Nhất.  Uy áp khủng khiếp nhất thời khiến bầu không khí trên đài trở nên ngột ngạt.  “Đi chết đi!”  Trong tiếng hét giận dữ, khuôn mặt vốn đã hung ác của Thông Nguyên càng thêm dữ tợn.  “Hoạ Long Điểm Tinh!”  Rầm!  Xung quanh Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện một cuộn tranh, cuộn tranh mở ra để lộ một thanh kiếm sắc bén toả hào quang chói loá.  Thông Nguyên vẽ rồng, còn Lâm Nhất thì vẽ kiếm!  Một thanh kiếm thẳng tiến không lùi, ngoài ta còn ai, cao cao tại thượng.  Hắn tung quyền đỡ lấy ảnh ảo Chân Long khiến người ta hít thở không thông kia. 

Chương 2232